Cố Kiến Quốc biết tính tình của Cố Kiến Thành, Cố Kiến Thành chính là người ích kỷ, ham ăn biếng làm, nhưng chưa từng làm chuyện ác gì. Đây cũng là kết quả mà ngay từ nhỏ bị ông ấy đè đánh không ít.
Không có cách nào, cha họ mất từ khi bọn họ còn rất nhỏ, lúc ấy ông chỉ là một đứa choai choai, sao biết giáo dục ai. Nên khi nào Cố Kiến Thành làm chuyện gì sai chỉ có thể đánh. Đến bây giờ ông ấy cũng không biết lúc đó cách làm của mình đúng hay sai, nhưng ít nhất người em trai này không trở thành người gian ác.
Nghe Cố Kiến Thành nói không muốn tài sản của ông ấy, Cố Kiến Quốc ừ một tiếng, sau đó nhìn về phía Cố Học Cường, “Học Cường, còn con?”
"Bác cả, con chưa bao giờ nghĩ đến.” Cố Học Cường càng không nghĩ đến tài sản của Cố Kiến QUốc, đặc biệt là sau khi đến Lật Châu, anh ấy cũng học không ít kiến thức. Anh ấy có tay có chân, nghĩ đến tài sản của người khác làm gì? Còn không bằng chính bản thân mình nỗ lực, anh ấy tin tưởng chỉ cần anh ấy siêng năng, khẳng định cũng có thể sống tốt.
Cố Kiến QUốc lại ừ một tiếng, giọng hòa hoãn hơn so với trước nhiều. CỐ Học Cường là người mà ông ấy nhìn trưởng thanh, đi theo đến Lật Châu, làm việc gì cũng đặc biệt kiên định. Từ sâu trong lòng, đây chính là cháu trai ruột, chỉ cần vẫn luôn như vậy, thì ông ấy cũng không bạc đãi.
Không làm ông ấy thất vọng, Cố Học Cường đứa nhỏ này vẫn rất tốt.
Cố Kiến QUốc lại nhìn về phía Ngô Đại Ni, nói: “Mẹ là mẹ ruột của con, con là con trai, mẹ cảm thấy dù mẹ có làm gì con, thì con cũng không có cách gì đối phó lại mẹ đúng không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT