Dọn dẹp xong trở về phòng ngủ, Vương Nguyệt Cúc vừa trải giường vừa nói với Cố Kiến Quốc: “Hôm nay Diệp Trì kia luôn nhìn Nhất Mẫn.”
Cố Kiến Quốc ừ một tiếng, Diệp Trì không có giấu giếm, đương nhiên ông ấy cũng thấy được.
Vương Nguyệt Cúc trải giường xong, lấy ra một cái quần mới đan được một nửa ngồi ở ổ chăn tiếp tục đan, trong miệng còn nói: “Chỗ nào cũng tốt, nhưng gia thế quá cao. Hơn nữa ở Thủ đô xa như vậy, nếu thành thì Nhất Mẫn nhà mình phải gả xa. Nhà cao cửa rộng, lại xa như vậy, bị uất ức cũng không thể nói với ai, không có ai chống lưng.”
Cố Kiến Quốc mang nước rửa chân ra ngoài đổ, trở về nói: “Bát tự còn chưa có xem đâu.”
“Đúng vậy, em nhìn Nhất Mẫn cũng không có nôn nóng." Vương Nguyệt Cúc nói.
Cố Kiến Quốc nằm vào ổ chăn, “Đứa nhỏ này có chừng mực. Nếu chuyện này thật sự thành, đến lúc đó rồi nói sau, nhưng chắc chắn không thể để con mình bị thiệt thòi được.”
Vương Nguyệt Cúc thở dài, lòng luôn lo lắng cũng không làm được gì.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT