Nguyễn Phúc Nguyên nhẹ cười đưa tay vuốt đầu nàng.
Vừa mới ngủ dậy ngau cả tóc tai cũng không chỉnh, sao lại có một cô nương đáng yêu như vậy chứ.
"Yên tâm xe ngựa của ta bọn họ không dám không cho qua."
Cô sao lại quên mất mình có một cái đùi to chà bá còn sợ gì nữa chứ.
Cô nhìn anh cười ngây ngô.
"Nơi này đẹp thật đấy."
Phải đẹp vô cùng cho dù trải qua mấy trăm năm nữa nó vẫn giữ được vẻ hùng vĩ và cổ kính vốn có.
Dù trải qua mưa bom bão đạn một phần Hải Vân Quan vẫn cố gắng bám trụ.
Nó như muốn nói cho người đời sau biết tại nơi này vùng đất này đã từng hùng vĩ đến thế.
"Có biết vì sao giữa nơi này lại xây dựng Hải Vân Quan không?"
"Không ạ."
"Muốn nghe không?"
"Muốn."
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc lại mong chờ của nàng hắn bắt đầu kể cho nàng về mảnh đất này.
Nơi này xưa kia vốn là đất của vương quốc Chiêm Thành.
Vào thời nhà Trần, thái thượng hoàng Trần Nhân Tông sau khi du ngoạn Chiêm Thành trở về, liền gả con gái mình là Huyền Trân công chúa cho vua Chiêm Thành khi đó là Chế Mân.
Vua Chiêm Thành lấy hai châu là Châu Ô và Châu Lý làm của hồi môn.
Ngọn đèo này chính là ranh giới giữa hai nước Chiêm Thành và Đại Việt.
Về sau vào thời nhà Hồ, hoàng đế thứ hai của nhà Hồ là Hồ Hán Thương sai tướng Đỗ Mãn mang quân sang đánh Chiêm Thành.
Vua Ba Đích Lại khi ấy phải cắt đất Chiêm Động và Cổ Lũy để cầu hoà.
Nơi này cũng thuộc về Đại Việt cho đến nay, là ranh giới giữa hai vùng Thuận - Quảng.
"Thuận - Quảng?"
Nam Phương như một cô học trò nhỏ ngồi ngay ngắn nghe giáo viên dạy sử giảng bài, bắt được vài điều không biết liền hỏi.
"Thuận - Quảng, nghĩa là đất Thuận Hoá và Quảng Nam, Ái Tử nằm ở Thuận Hoá."
Nếu cô nhớ không nhầm thì bản đồ Việt Nam tính từ nam ra bắc thì Quảng Nam đến Thừa Thiên Huế rồi đến Quảng Trị.
Ái Tử chắc chắn sẽ không nằm ở Huế, từ nhỏ cô sinh ra và lớn lên ở Huế không có địa danh lịch sử nào như vậy.
Mà cô nhớ man mán.
Trạng Trình Nguyễn Bỉnh Khiêm đã dành cho Chúa Nguyễn một lời sấm truyền" Hoành Sơn nhất đái vạn đại dung thân", tức là một dãy Hoành Sơn hiểm trở có thể yên thân được muôn đời.
Bởi vì lời này Chúa Nguyễn mới xin vào trấn thủ vùng Thuận Hoá.
Bên kia dãy Hoành Sơn là tỉnh Quảng Bình, vậy tức là dinh Ái Tử ở Thuận Hoá chính là tỉnh Quảng Trị thời của cô.
Thừa Thiên Quảng Trị, cô có thể đi ngang quê hương mình nhưng lại chẳng thể trở về nhà.
Tâm trạng bất chợt chùng xuống.
"Sao thế, quá nhàm chán không muốn nghe nữa à?"
"Không phải là ở trên cao nên hơi khó chịu một chút."
Cô chỉ có thể nói dối, cô không muốn để anh nhìn ra sự khác thường của mình lúc này.
"Được rồi đừng nhìn nữa nghĩ một lát, qua đèo chúng ta dừng lại ăn sáng.
Đói bụng chưa?"
Cô ủ rũ gật đầu buông màn cửa xuống nghe lời không nhìn nữa.
Dù sao không thể trở về nhìn nhiều chỉ thêm đau lòng mà thôi.
Khi xe ngựa qua cổng thì dừng lại, lính canh chịu trách nhiệm kiểm tra đi đến trước xe ngựa.
"Cảm phiền các vị cho xem giấy thông hành."
Trần Tuyên không nói lời nào chỉ móc từ trong ngực áo ra một tấm lệnh bài.
Cô không biết nó là gì mà người lính kia vội và lùi quan một bên, tất cả điều cúi đầu nhường đường cho bọn họ đi qua.
Cô cảm thấy mình cứ như lãnh đạo cấp cao đi thị sát vậy.
"Công tử cái mà Trần thị vệ đưa cho người kia là gì vậy, rất lợi hại sao?"
"Là lệnh bài của phủ ta, bên trên có khắc một chữ Lục.
Có nó có thể đi lại tự do ở vùng đất này."
"Woa lợi hại vậy sao."
Hắn nhìn ánh mắt lấp lánh ngưỡng mộ kia của nàng, rõ ràng là muốn có một cái còn giả vờ giả vịt.
"Ta có thể cho nàng một cái như vậy."
"Thật sao, công tử ngài là tốt nhất."
"Nhưng ta có điều kiện."
Nam Phương còn chưa kịp vui mừng thì nghe câu tiếp theo làm tụt cả cảm xúc.
Cô biết ngay mà anh sao có thể cho cô dễ dàng như vậy.
"Điều kiện gì?"
"Để ta nghĩ đã, nếu nàng làm ta vui vẻ biết đâu về phủ liền có thể cho nàng."
"Ây da công tử người thật là đẹp trai, còn vô cùng tốt tính, có thể nói cho ta nô tỳ biết làm thế nào mới khiến ngài vui được không ạ?"
Nam Phương nhanh tay lẹ mắt sáp đến bên cạnh đưa tay đấm vai Nguyễn Phúc Nguyên nhẹ nhàng nịnh nọt.
Bị hành động bất ngờ của nàng làm cho hắn không kịp phản ứng toàn thân cứng đờ.
Bả vai bị tay nàng chạm vào khẽ giật, như có cái gì chạy vào lồng ngực hắn khiến tim hắn đập loạn nhịp.
"Đừng làm loạn, đợi trở về sẽ cho nàng."
Hắn khẽ cúi đầu ho khan vài tiếng, Nam Phương thu tay về ngoan ngoãn ngồi yên.
Làm người khác vui thôi mà, phải biết từ nhỏ đến lớn bản lĩnh lớn nhất của cô chính là nịnh nọt.
Trong nhà ngay cả ông nội được mạnh danh là ông năm khó ở vào tay cô cũng sẽ trở thành ông năm vui vẻ mà thôi..