Tô Thiên Ninh lần theo những manh mối mà Tô Thiên Tầm đã chỉ ra, cậu bắt đầu phát hiện ra nhiều điểm rất đáng ngờ.

Tuy cậu không phải là cảnh sát, cũng không phải là người chuyên tiếp xúc với những án mạng, nhưng với kinh nghiệm nhiều năm trong giới phóng viên, cậu rất giỏi xử lý những dấu vết còn sót lại, sau đó tìm mối liên hệ gắn kết chúng với nhau.

Hơn nữa, cậu cũng từng tiếp xúc qua không ít những câu chuyện lạ đời, cậu nhận ra những bằng chứng trong vụ án này không hề liên quan đến nhau, nên cậu nhanh chóng tìm ra những manh mối logic hơn.

Cậu đã phát hiện ra sự khác thường trong tờ giấy khám sức khỏe của Tô Thiên Tầm.

Phía bác sĩ đã xét nghiệm trong cơ thể Tô Thiên Tầm có một lượng thuốc gây mê.

“Em nói gì cơ?” Tô Thiên Tầm không đọc tờ phiếu sức khỏe của mình, nếu có, cô cũng không hiểu những từ chuyên môn được ghi trong đó. Cô kinh ngạc hỏi Tô Thiên Ninh: “Em nói rằng có một loại thuốc có thể khiến người khác hôn mê sao?”

Tô Thiên Ninh nghiêm túc trả lời: “Đúng vậy! Chị đừng quên, em là phóng viên.”

“Trước đây, em có phỏng vấn một cô gái bị cưỡng bức, trong người cô ấy cũng bị dính loại thuốc mê này.”

Tô Thiên Tầm chầm chậm nhớ lại cuộc nói chuyện của cô với Khiêm Hưu ngày hôm ấy: “Nhưng hôm đó chị không uống gì cả. Nếu anh ta giở trò trước mặt chị, chắc chắn chị sẽ phát hiện ra.”

Tô Thiên Ninh: “Loại thuốc này xâm nhập qua cơ thể bằng đường mũi hoặc đường miệng, thường hung thủ sẽ chọn cách đánh thuốc nạn nhân qua hơi thở.”

Nhắc đến hơi thở, Tô Thiên Tầm nhớ đến một chuyện: “Chị nhớ rồi! Hôm đó, anh ta bảo muốn đi toilet, nhưng rất lâu sau đó anh ta vẫn chưa quay lại. Chị đã đến phòng WC tìm anh ta. Sau đó chị bị anh ta bịt miệng, kéo đến căn phòng bên cạnh.”

“Theo như em nói, hết tám phần mười, có thể thuốc mê đã được giấu trong tay anh ta.”

Tô Thiên Ninh nói thêm: “Anh ta là bác sĩ, anh ta sẽ hiểu về loại thuốc này hơn ai khác, nếu chị đã nói như vậy, có thể tình huống ấy chắc chắn đúng.”

Tô Thiên Tầm đứng bật dậy: “Bây giờ chúng ta phải đến cục cảnh sát, kể rõ mọi chuyện với họ.”

Sau ngày Khiêm Hưu ra đi, Tôn Hách Nghiên chưa bao giờ được an lòng.

Cô ta không ngờ, tuần trước gặp Khiêm Hưu cũng là lần cuối cùng mình được gặp ta.

Lúc ấy tình trạng cơ thể anh ta vô cùng tệ, sắc mặt lại rất kém, giống như người mắc bệnh đã lâu.

Cô ta không quan tâm nhiều đến điều này, chỉ nghĩ đơn giản rằng dạo này anh ta không khoẻ.

Cô ta không biết anh ta đang mang trong người căn bệnh nan y.

Nếu cô ta biết rõ về sức khoẻ của Khiêm Hưu, cô ta sẽ không để anh ta rời đi, sẽ đem lại hạnh phúc cho anh ta trong thời gian bệnh tật ngắn ngủi ấy.

Để anh ta không phải tuyệt vọng đến mức rời khỏi thế gian này.

Tôn Hách Nghiêm đã thích Khiêm Hưu từ thời còn học đại học.

Nhưng Khiêm Hưu không thèm quan tâm đến cô ta. Vì lòng tự tôn của một người con gái, cô ta chưa từng thổ lộ với anh ta.

Cứ ngỡ rằng hai người sẽ không có cơ hội gắn kết v

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play