Tham gia một buổi tiệc tối, nhưng lại bởi vì tức giận, mà
chưa ăn được bất cứ cái gì.
Tô Thiên Tầm xử lý xong vết thương cho Khiêm Chuẩn thì chuẩn
bị rời đi, cô không có ý định cùng Khiêm Chuẩn ăn cơm.
"Được rồi, tôi trở về trước, anh tự mình chú ý một chút
là được rồi."
Tô Thiên Tầm nói muốn đi, không nghe thấy Khiêm Chuẩn đáp
lại, cũng không cảm thấy có cái gì kỳ quái.
Từ nhỏ đến lớn, Khiêm Chuẩn cũng không nói gì, lúc hai người
ở cùng một chỗ, cơ bản đều là cô nói chuyện một mình, Khiêm Chuẩn cũng chỉ yên
lặng lắng nghe.
Thỉnh thoảng mới xen kẽ vài câu bình luận như là
"ồ", "đúng", "hình như là".
Đối với việc này, Tô Thiên Tầm đã sớm quen rồi.
Xa nhau ba năm, Tô Thiên Tầm cũng không cảm thấy anh ta có
gì thay đổi.
Chỉ là hình như càng thêm trầm mặc, nói ít hơn so với trước
kia.
"Đêm nay cảm ơn anh." Tô Thiên Tầm khách khí nói
xong, thì đi lấy túi xách rời đi.
Mặc kệ như thế nào, đêm nay đều là Khiêm Chuẩn cứu cô, cô
mới có thể bình an mà rời khỏi cái chỗ kia.
Khiêm Chuẩn ngồi trên sô pha, hai tay buông xuống bên chân
đang nắm chặt, vẫn không nói một lời, mi tâm anh khẽ nhíu lại, giờ phút này
nhìn Tô Thiên Tầm, trong mắt có rất nhiều ý tứ khiến người ta không thể giải
thích.
Tô Thiên Tầm nhìn anh một cái, cong khóe miệng: "Vậy
tôi đi đây."
Dứt lời, cô đi tới cửa, khom lưng thay giày cao gót.
Vừa ngẩng đầu, phát hiện anh ta không biết từ lúc nào đã đi
tới bên cạnh mình, ngay cả một chút âm thanh cũng không phát ra, giống như bóng
ma vậy.
"Còn có việc gì không?" Người đàn ông cao hơn cô
rất nhiều, Tô Thiên Tầm ngửa đầu nhìn anh.
"Thiên Tầm." Khiêm Chuẩn rốt cục cũng nói ra câu
đầu tiên sau khi cô đến nhà họ Khiêm, nhưng chỉ có hai chữ.
Tô Thiên Tầm đợi nửa câu sau của anh ta, lại phát hiện anh
ta chỉ gọi tên cô xong thì ngậm miệng lại, giống như căn bản không có ý định
nói gì nữa.
Tô Thiên Tầm nhíu nhíu mày: "Nếu không có việc gì thì
tôi đi đây.”
"Anh đưa em đi." Khiêm Chuẩn hình như mất rất
nhiều công sức mới có thể mở miệng, ánh mắt anh ta dừng trên mặt Tô Thiên Tầm,
cẩn thận quan sát biểu tình của cô, phát hiện hình như cô không thích lắm, lập
tức đổi giọng nói: "Anh bảo tài xế đưa em đi. ”
"Được." Tô Thiên Tầm mặc như này, không thuận tiện
cho việc lái xe: "Cảm ơn anh.”
Cô nói cảm ơn xong thì muốn rời đi, lại nghe thấy Khiêm
Chuẩn một lần nữa gọi mình: "Thiên Tầm.”
Người khác không thể hiểu được ánh mắt của Khiêm Chuẩn,
nhưng cô hiểu.
Cho dù nhiều năm như vậy không gặp nhau, cô vẫn có thể liếc
mắt một cái đã nhìn ra anh ta đang suy nghĩ cái gì.
Hơi do dự một chút, cô cảm thấy chờ Khiêm Chuẩn nói xong là
không thể nào, cho nên muốn thay anh ta nói ra.
"Anh muốn hỏi chúng ta còn có thể làm bạn được hay
không?"
Khiêm Chuẩn rũ mắt xuống, giống như đồng ý với cách nói của
cô.
Tô Thiên Tầm nắm lấy túi xách, nội tâm có chút hỗn loạn.
Theo lý lẽ thì tối nay anh ta đã cứu mình, thế nào cũng nên
báo đáp, nhưng chuyện ba năm trước tổn thương quá sâu, cô vẫn nhất thời không
thể tưởng tượng được hai người sẽ trở lại trước kia như thế nào: "Hay là
không cần đâu, tóm lại đêm nay cảm ơn anh đã cứu tôi."
Hào quang trong mắt Khiêm Chuẩn ảm đạm xuống, giống như tro
tàn.
Anh trơ mắt nhìn Tô Thiên Tầm rời khỏi nhà mình, đến cuối
cùng hoàn toàn biến mất ở cửa thang máy.
Tài xế của Khiêm Chuẩn đang chờ ở dưới lầu, Tô Thiên Tầm
xuống lầu liền liếc mắt nhìn thấy.
Tài xế của Khiêm Chuẩn ba năm trước chính là người này, cũng
là người vừa đưa bọn họ trở về.
"Tô tiểu thư, Khiêm tổng bảo tôi đưa cô trở về."
"Cảm ơn." Tô Thiên Tầm lên xe, dựa lưng vào ghế,
trong đầu đều là ánh mắt vừa rồi Khiêm Chuẩn nhìn cô.
Khiêm Chuẩn người này tính cách kỳ dị, không có bạn tốt gì,
từ nhỏ đã như vậy, mặc kệ có xảy ra cái gì đều là bộ dáng hờ hững, chưa bao giờ
biểu đạt cảm xúc của mình.
Vui vẻ cũng như vậy, mà không vui cũng vậy.
Thời gian lâu dần, cũng không ai quan tâm đến cảm xúc của
anh ta.
Kỳ thật thời gian càng lâu, tất cả mọi người đều không muốn
đi hỏi anh ta vì sao lại như vậy.
Chỉ có Tô Thiên Tầm vẫn kiên trì, giống nhau đi xem thử anh
ta rốt cuộc là thích cái gì, chán ghét cái gì.
Ví dụ như ăn trái cây, cô sẽ cầm táo, chuối, nho và các loại
trái cây khác đặt trước mặt anh ta, hỏi anh ta muốn ăn gì, cho đến khi anh ta
gật đầu.
Thời gian lâu dần, tự nhiên lần ra sở thích của anh ta.
Tô Thiên Tầm từng nghĩ tới, người đàn ông như thế, rốt cuộc
sẽ có cô gái nào thích đây.
Có lẽ sẽ cô đơn suốt đời.
Kỳ thật cô cũng không thích tính cách của Khiêm Chuẩn, cho
nên Khiêm Chuẩn cũng không phải là hình mẫu lý tưởng của cô.
Hình mẫu lý tưởng của cô là anh trai của Khiêm Chuẩn, hiền
lành, tốt bụng, khiêm tốn, nói chuyện lịch sự với mọi người.
Mà Khiêm Chuẩn giống như một cái cây vậy, cũng không thể
hiểu được anh ta.
Nếu như trước kia cô vẫn cho rằng Khiêm Chuẩn đối xử đặc
biệt với mình, nhưng cô cũng không nghĩ đến phương diện đó, cho rằng Khiêm
Chuẩn không hiểu tình cảm là gì.
Nhưng từ sau khi xảy ra chuyện ba năm trước, cô biết Khiêm
chuẩn không phải không hiểu tình cảm, anh ta chỉ là không biết biểu
đạt.(Abilene x T Y T)
Cũng không biết tôn trọng.
Anh ta thích, sẽ không để ý đến ý nguyện của đối phương,
cưỡng ép cô, làm cho cô không còn tư cách theo đuổi hạnh phúc nữa.
Đó là cách đối xử của anh ta.
Cho nên, loại người như anh ta, ở quá gần anh ta mà nói
chính là một loại hủy diệt, hay là cách xa một chút thì tốt hơn.
Cho nên đêm nay, Tô Thiên Tầm mới từ chối làm bạn bè với anh
ta.
"Tô tiểu thư." Từ khi Tô Thiên Tầm lên xe tài xế
vẫn lặng lẽ quan sát cô, sau khi xe chạy ra một lúc, rốt cuộc cũng nhịn không
được mở miệng nói: "Sau này cô không ra nước ngoài nữa sao?"
Từ lúc Khiêm Chuẩn học nghiên cứu sinh thì tài xế này đã đi
theo anh ta, là người Khiêm Chuẩn rất tin cậy.
Tô Thiên Tầm vốn híp mắt, nghe vậy, cô chậm rãi nhấc mí mắt
lên, nhìn về phía đối phương: "Là Khiêm Chuẩn kêu anh hỏi sao?"
Tài xế lắc đầu: "Chỉ là tôi tò mò thôi."
Tô Thiên Tầm lười biếng dựa vào cửa sổ xe, không chút để ý
trả lời: "Chắc là không đi nữa."
Im lặng trong chốc lát, cảm thấy trong xe quá mức yên tĩnh,
cô không còn lời nào để nói: "Anh Lý, nhiều năm như vậy không gặp, có phải
anh đã kết hôn không?"
Nhắc tới kết hôn, Lý Dương nở nụ cười: "Vẫn chưa có,
nhưng đã có bạn gái rồi, khoảng cuối năm sẽ kết hôn."
"Thật không?" Tô Thiên Tầm bị cảm xúc của cậu ta
lây nhiễm cũng nở nụ cười: "Vậy chúc mừng anh, đến lúc đó đừng quên thông
báo cho tôi, để tôi đến uống ly rượu mừng. ”
Lý Dương lại không cho rằng Tô Thiên Tầm sẽ đi uống rượu
mừng của mình: "Tô tiểu thư nói đùa, đến lúc đó Tô tiểu thư đã là đại minh
tinh, như thế nào còn có thể đến uống rượu mừng của tôi."
Đại minh tinh?
Tô Thiên Tầm cười nói: "Anh nhìn tôi xem, có tác phẩm
nào hay không, còn là đại minh tinh."
Lý Dương rất có sức lực nói: "Hiện tại không có, dần
dần không phải là có sao."
Hai người mỗi người một câu tán gẫu trong chốc lát, Lý Dương
bỗng nhiên chuyển đề tài đến Khiêm Chuẩn: "Từ sau khi Tô tiểu thư đi rồi,
mấy năm nay Khiêm tổng càng thêm kỳ quái, có đôi khi một ngày cũng không nói
một câu.”
"Cô không biết sau lưng rất nhiều người đều suy đoán
Khiêm tổng mắc chứng là rối loạn ngôn ngữ gì đó."
"Tôi cảm thấy anh ấy sống không giống một người bình
thường."
Tô Thiên Tầm biết tính tình Khiêm Chuẩn, nghe được những thứ
này trong lòng không thoải mái lắm.
Dù có nói như thế nào thì cũng là thanh mai trúc mã lớn lên
cùng nhau, nếu như có thể, cô vẫn hy vọng anh ta có được hạnh phúc.
Nhưng cô cũng biết Lý Dương cố ý nói cho mình nghe, cho nên
sẽ không biểu hiện gì ngay lập tức, chỉ nói đùa: "Anh ở sau lưng nói Khiêm
tổng như vậy, không sợ anh ta cho anh nghỉ việc sao?”
Lý Dương cười cười, không dám nói gì nữa.
Vốn là một vai diễn tốt, cứ như vậy bị Điền Đại Hữu khuấy
động, Tô Thiên Tầm có chút mất mát.
Cô có thể không thể nhận được bộ phim nào nữa.
Nhưng sáng sớm hôm sau Tô Thiên Tầm nhận được điện thoại của
Chương Hoa Lai, nói cho cô biết chuyện nhân vật đã định, bảo cô mau chóng qua
ký hợp đồng.
Tô Thiên Tầm không muốn có liên quan gì đến Điền Đại Hữu, bộ
phim này dù sao cũng là Điền Đại Hữu đầu tư, chỉ cần cô ký, chỉ sợ sau này sẽ
vẫn còn liên quan đến gã.
"Đạo diễn Chương, thật ngại quá." Tô Thiên Tầm
khách khí nói: "Tuy rằng tôi đặc biệt muốn hợp tác với anh, xin anh chỉ
điểm diễn xuất, nhưng tối hôm qua tôi đã suy nghĩ một chút, cảm thấy bộ phim
này vẫn không thích hợp với tôi, cho nên hay là đạo diễn Chương mời diễn viên
khác đi. ”
Chương Hoa Lai đương nhiên biết ý của cô, cười nói: "Tô
tiểu thư suy nghĩ nhiều rồi, Điền Đại Hữu đã thu hồi vốn, đổi lại là nhà đầu tư
mới, cho nên cô cũng không cần lo lắng."
"Thật sao?" Tô Thiên Tầm kinh ngạc nói, như thế
nào cũng không nghĩ tới trong thời gian một đêm ngắn ngủi, thế nào lại đổi ý,
Điền Đại Hữu chủ động rút vốn.
Chương Hoa Lai nghe ra cô rất vui mừng, cười nói: "Cho
nên, rất mong được cùng Tô tiểu thư hoàn thành bộ phim này."
Tô Thiên Tầm hoàn toàn yên tâm: "Được rồi, buổi chiều
tôi sẽ qua, tôi cũng rất mong chờ được hợp tác cùng đạo diễn Chương."
Cúp điện thoại, Tô Thiên Tầm vui vẻ nhảy dựng lên, cô vừa
trở về đã nhận được vai nữ chính của một bộ phim, vẫn là đạo diễn Chương Hoa
Lai đang quay một bộ phim rất ăn khách, cô thật sự là may mắn, vận khí tốt đến
mức không ngăn được.
Buổi chiều Tô Thiên Tầm dẫn theo Tang Tử cùng đi ký hợp
đồng, dọc theo đường đi Tang Tử đều tương đối trầm mặc, giống như đang tránh né
cái gì đó.
Tô Thiên Tầm nhớ tới chuyện tối hôm qua, truy hỏi: "Tối
hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Tang Tử hàm hồ nói: "Mẹ em bị bệnh bỗng nhiên gọi em,
nên em liền trở về."
"Thật sao?" Tô Thiên Tầm tiếp tục truy vấn:
"Vậy mẹ em bị bệnh gì, đúng rồi, chị có một người bạn là bác sĩ, có thể hỗ
trợ. ”
"Không cần, không cần." Tang Tử vừa lái xe, vừa
nói năng lộn xộn: "Chính là cảm lạnh một chút, có thể là em rất lâu cũng
không trở về, bỗng nhiên rất dính vào em, có chút việc liền nói giống như huyền
bí lắm.”
Tô Thiên Tầm cảm thấy Tang Tử chắc chắn có chuyện gì gạt
mình.
Đêm qua rõ ràng cô và Tang Tử đã ước định xong, cô gọi điện
thoại, Tang Tử liền xông vào cứu người.
Nhưng cô gọi điện thoại, Tang Tử lại không xuất hiện.
Cô hoài nghi Tang Tử bị Điền Đại Hữu mua chuộc.
Có điều nghĩ lại, Tang Tử mấy năm nay đều ở nước ngoài, hẳn
là không biết Điền Đại Hữu mới đúng.
Vậy rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến Tang Tử không xông vào
trong phòng cứu cô?
Điều này ở nước ngoài, không bao giờ xảy ra.
"Đúng rồi, Tang Tang, tối hôm qua em ở ngoài cửa, có
thấy người đàn ông nào hay không?"
"Đàn ông?" Ánh mắt Tang Tử có chút né tránh, chột
dạ đáp.
Tô Thiên Tầm: "Chính là một người đàn ông mặc âu phục
màu bạc, đeo kính có gọng vàng, gầy gò cao cao, người nhìn có chút lạnh
lùng."
Tang Tử theo bản năng lắc đầu, thấy ánh mắt Tô Thiên Tầm
nhìn kỹ, lại gật gật đầu: "Chị nói Khiêm tổng sao?"
Tô Thiên Tầm kinh ngạc nói: "Em biết anh ta?"
Tang Tử gật gật đầu: "Vốn là không quen biết, nhưng tối
hôm qua anh ta hỏi em có phải chị đang ở trong phòng riêng hay không, sau đó
lại nói hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, sau đó em mới biết anh ta."