Kể từ khi Tô Thiên Tầm biết Khiêm Chuẩn
mới chính là anh trai nhỏ đã cất công cõng cô thoát khỏi biển lửa ngày nhỏ, hai
người bọn họ liền dính chặt với nhau như keo dán, ngọt ngấy tới mức không muốn
tách rời.
Nhưng cả hai người vẫn còn có rất nhiều
việc phải làm, những lần chia ly ngắn ngủi là điều không thể tránh khỏi.
Chưa nói tới việc Tô Thiên Tầm sẽ ở
trong đoàn làm phim một khoảng thời gian, dù sao đến lúc rời đi cũng đã được
nửa năm rồi.
Ngay cả dạo gần đây, Tô Thiên Tầm vẫn
phải ra ngoài vì còn vài sự kiện nữa.
Vào cái đêm trước ngày cô rời đi, Tô
Thiên Tầm đã ôm chặt lấy Khiêm Chuẩn mà không biết mệt mỏi, cũng không chịu
buông tay.
"Hu hu, em nhớ anh quá đi mất, em
không muốn đi chút nào."
“Vậy thì đừng đi nữa.” Khiêm Chuẩn cũng
không nỡ để cô đi, nhưng dạo gần đây công ty đang bận rất nhiều việc, anh thực
sự không thể phân thân ra để ở cùng cô.
Tô Thiên Tầm áp mặt vào lồng ngực ấm áp
của anh, nhỏ giọng nói: "Anh nuôi em à?"
Khiêm Chuẩn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc
của cô, cảm xúc trong mắt anh dần mạnh mẽ hơn: "Ừm, nuôi em."
"Em không muốn thế." Tô Thiên
Tầm hơi nhích ra xa khỏi người anh, chống cằm ở ngay trên sườn của anh, dùng
sức chớp đôi mắt long lanh ấy nhìn về phía anh.
"Nhà thiết kế tên Tiểu Hứa kia và
người chồng cũ vốn là thanh mai trúc mã. Trước khi hai người bọn họ kết hôn,
người chồng cũ kia cũng nói với cô ấy rằng không cần làm gì cả, anh ta sẽ nuôi
cô ấy. Kết quả là chỉ vài năm sau anh ta đã lén lút ngoại tình sau lưng cô
ấy."
"Hơn nữa, lúc đó nhà thiết kế tên
Tiểu Hứa kia vốn đang thất nghiệp, tâm tư cũng khá đơn thuần tốt bụng. Em nghe
nói lúc đó mẹ chồng cũ của cô ấy bị bệnh nặng phải nằm liệt giường mất vài năm,
cô ấy đã ngoan ngoãn ở cạnh bên cẩn thận chăm sóc cho bà ấy như một người bảo
mẫu thực thụ. Nhưng khi bà mẹ chồng cũ kia khỏi bệnh, bà ta lại hờn giận oán trách
chuyện cô ấy mãi mà vẫn không có con.”
"Người chồng cũ tệ bạc kia không
những không chịu nói đỡ cô ấy mà ra ngoài ngoại tình, họ còn có côn với nhau
nữa. Vào ngày kỷ niệm năm năm ngày cưới, nhà thiết kế tên Tiểu Hứa kia quyết
định sẽ nấu một bàn đầy món ngon để chúc mừng, ai ngờ đâu người chồng cũ kia
lại dắt theo ả tình nhân và đứa trẻ về nhà."
"Trên thế gian này, có rất ít
người đàn ông có lương tâm."
"Cho nên phụ nữ vẫn phải có sự
nghiệp của riêng mình. Dù có bị người ta lừa dối thì ít nhất bọn họ vẫn còn
việc để làm, cũng không cần phải phụ thuộc vào người khác."
Khiêm Chuẩn: "..."
Dù biết Tô Thiên Tầm suy nghĩ như vậy
là rất bình thường, thì anh vẫn thấy không thoải mái: "Anh không phải loại
người đó."
Đương nhiên Khiêm Chuẩn không phải là
loại người đó.
Tô Thiên Tầm sợ anh lại suy nghĩ nhiều,
vì vậy cô vừa cười vừa hôn lên mặt anh: "Đương nhiên em hiểu cả, nhưng nếu
không có việc gì làm thì em cũng sẽ sớm trở thành một kẻ vô dụng, cuộc sống
cũng sẽ rất nhàm chán."
Khiêm Chuẩn được hôn nên tâm trạng rất
tốt: "Vậy anh sẽ tới tìm em sau khi xong việc."
Tô Thiên Tầm ngăn anh lại và bảo:
"Không cần đâu, tầm hai tới ba ngày nữa là em sẽ về mà. Trong khoảng thời
gian ngắn anh cứ điên cuồng tăng ca mà chẳng chịu chú ý tới bản thân gì hết, em
vẫn nên về nhà thôi."
Tô Thiên Tầm nhéo nhẹ phần da thịt trên
người anh: "Nhìn anh dạo này gầy lắm luôn rồi ấy, sau này đừng thức khuya
nữa, tập thể dục cho cẩn thận vào."
"Còn nữa, mỗi ngày anh đều phải
thật vui vẻ, cười nhiều hơn một chút, bớt lo lắng đi nhiều chút. Ngày tháng sau
này nếu có chuyện gì khó xử thì phải báo ngay cho em biết, không được phép giấu
giếm rồi tự xử lý một mình, cũng không được đâm đầu vào ngõ cụt."
Tô Thiên Tầm càng nói thì trong lòng
lại càng cảm thấy khó chịu. Cô nhớ tới chuyện bố mẹ đã rời xa cô kể từ khi cô
còn là một đứa nhỏ. Mặc dù ông bà, chú thím vẫn luôn đối xử rất tốt với cô thì
trong lòng cô vẫn thấy hơi xa cách với bọn họ.
Giờ đây khi cô đã lỡ đặt tất cả niềm
tin và hy vọng lên người Khiêm Chuẩn, cô mới nhận ra đây là một điều khủng
khiếp đến nhường nào.
Lỡ như tới ngày nào đó mối quan hệ giữa
hai người bọn họ dần sinh ra rạn nứt, hoặc anh xảy ra chuyện gì đó mà cô không
hề hay biết thì sao? Cô không thể tưởng tượng nổi mình phải sống làm sao khi
thiếu vắng hình bóng của Khiêm Chuẩn.
"Anh thực sự rất quan trọng với
em. Nếu có một ngày nào đó anh lỡ rời xa em, chắc chắn em sẽ không thể nào sống
nổi."
Khiêm Chuẩn không biết Tô Thiên Tầm
đang nghĩ gì, anh bất lực nói: "Anh sẽ không bao giờ rời xa em."
Tô Thiên Tầm buồn bã nói: "Nhưng
mà hai chúng ta cũng đâu thể chết cùng ngày cùng tháng cùng năm chứ, lỡ, lỡ
như...Phi phi phi, bỏ đi, không nhắc đến chuyện này nữa."
Tô Thiên Tầm cảm thấy mình càng nói
càng sến súa: "Nói linh tinh một chút cho vui thôi, đợi tới lúc em quay xong
bộ phim tiếp theo, em sẽ là đứa nhóc nổi tiếng nhất trong làng giải trí. Anh có
thấy vui cho em không?"
"Vui chứ." Khiêm Chuẩn ôm cô
thật chặt, chủ đề cuộc hội thoại lại tự động quay về vấn đề trước đó: "Anh
ổn mà, nhất định sẽ sống lâu hơn em."
Thật hiếm khi có lúc hai người bọn họ
lại yên lặng nằm ôm cả đêm mà không phát sinh thêm chuyện gì cả.
Ngày hôm sau, Tô Thiên Tầm lên xe rời
đi dưới ánh mắt miễn cưỡng của Khiêm Chuẩn.
Tô Thiên Tầm cũng thấy không nỡ khi
phải rời xa Khiêm Chuẩn, cuối cùng trước khi chiếc xe khởi động cô lại chạy
xuống, lao tới ôm chầm lấy anh và hôn anh thật nhiều. Mãi mới chịu buông anh ra
dưới sự thúc giục không ngừng của Tang Tử.
"Ngoan ngoãn ở nhà đấy nhé. Em sẽ
về sớm thôi." Tô Thiên Tầm ngồi trong xe, nhẹ nhàng vẫy tay với Khiêm
Chuẩn qua khung cửa sổ.
Khiêm Chuẩn cho một tay vào trong túi,
tay còn lại thì giơ lên vẫy chào tạm biệt, ánh mắt vẫn dán chặt lên người cô.
Tang Tử chưa yêu đương bao giờ, mới
sáng sớm đã bị tống cho một bụng đầy thức ăn cho chó đến ngấy luôn, trong lòng
tràn đầy sự chua xót cùng chút xíu cảm giác ghen tị.
"Chị nghe em nói này Thiên Tầm,
chị chỉ phải ra ngoài có hai ngày, sao cứ giống như lúc biệt ly vì kẻ sống
người chết thế? Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Tô Thiên Tầm nhấn vào bên mí mắt phải đang
rung lên kịch liệt, trong giọng nói có hơi mất mát: "Khi nào em biết yêu
thì cũng sẽ hiểu được thôi."
Tang Tử cười: "Nếu em phải dành
phần lớn thời gian cho việc hôn nhau, thì em nghĩ mình nên độc thân còn
hơn."
Cô ấy không biết nước bọt của đối phương
có gì ngon không nên đương nhiên sẽ không để ý tới.
Vì một vài lý do, đột nhiên lần chia ly
này lại khiến Tô Thiên Tầm cảm thấy không thoải mái.
"Chị cứ luôn có linh cảm không
tốt, giống như thể sắp có chuyện không hay xảy ra vậy."
Tang Tử không nghĩ ra được là sẽ có
chuyện gì không hay sắp xảy ra: "Chị còn lo lúc mình đang đi được nửa
đư� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.