Ngày sinh nhật, từ sáng sớm tâm trạng của Úc Quý Đông đã bắt đầu rất tốt, vì tối nay Cố Giác sẽ đến tham gia tiệc sinh nhật của ông ta. Đây không phải là lần đầu tiên ông ta mời đối phương đến biệt thự tham gia tiệc cá nhân mang tính chất công khai như thế này, nhưng đây là lần đầu tiên đối phương đồng ý tham dự.

Tối nay ngoài Cố Giác còn có không ít người của giới thượng lưu và kinh doanh, trước đây tuy mọi người đều biết rằng nhà họ Úc và nhà họ Cố đính hôn liên hôn, nhưng thấy thái độ của Cố Giác đối với Úc Quý Đông thường ngày và đủ loại người đẹp vây quanh bên cạnh Cố Giác, ngoài mặt họ vẫn duy trì thái độ cung kính, nhưng sau lưng đều không ngừng cười chê.

Xuất thân nhà giàu mới nổi, làm ăn luôn xem trọng lợi ích trước mắt, không biết ngượng ngùng tặng con gái cho nhà họ Cố để nâng tầm của nhà họ Úc lên, nhưng thật sự chỉ có vài người trong giới biết được, chuyện đính hôn này là ý của ông cụ Cố.

Năm đó Cố Giác chưa cầm quyền Cố Thị, vốn không thể phản bác.

Giờ đây đã khác, địa vị của Cố Giác trong Cố Thị và nhà họ Cố đã khác xưa, đến cả ông cụ Cố, muốn bắt anh ta đồng ý chuyện gì, làm gì, cũng không dễ dàng như thế nữa.

Mối liên hôn này, chỉ cần giờ Cố Giác không chịu, thì có thể không tính bất kỳ lúc nào. Nhà họ Úc như vậy, có bao nhiêu người thật lòng thật dạ muốn giao tiếp chứ.

Vậy nên đối với Úc Quý Đông mà nói, tiệc mừng thọ tối nay, ông ta không phải là nhân vật chính mà là Cố Giác.

Sự có mặt của anh ta nói rõ thái độ của mình, đến lúc đó ông ta lại sắp xếp Úc Thịnh và anh ta thân mật khiêu vũ, hoặc để lộ ra ảnh tình cảm thân mật riêng tư của hai người, từ sau hôm nay trong giới thượng lưu và kinh doanh đều sẽ nhìn ông ta bằng con mắt khác.

Chẳng qua tâm trạng tốt của ông ta chỉ duy trì được đến lúc chạng vạng, tiệc mừng thọ còn chưa bắt đầu, Úc Hữu Phong vào trong phòng sách, trực tiếp lên tiếng xin tiền ông ta.

“Ba, con muốn mua một chiếc xe mới.” Úc Hữu Phong đương nhiên cũng có thẻ, tiền tiêu vặt hằng tháng trong thẻ đều nhiều gấp mấy lần so với Úc Thịnh, nhưng cậu ta quen thói tiêu hoang, mỗi tháng đều quét sạch, hơn nữa kiểu xe mới mà cậu ta nhìn trúng gần hai triệu tệ, tiền trong thẻ chắc chắn không đủ.

Úc Quý Đông xuất thân nhà nông, mang nặng quan niệm cũ trọng nam khinh nữ, hơn nữa Phương Lộ năm đó trẻ tuổi xinh đẹp, lại là con nhà giàu, con trai bà ta sinh ra, từ nhỏ đã rất được cưng chiều.

Về sau, chuyện ông ta trước đây ở thành phố S sớm đã kết hôn sinh con gái xôn xao ở thành phố T, dẫu Phương Lộ sớm biết chuyện nhưng bị đồn ra và không đồn ra rốt cuộc vẫn không giống nhau.

Ban đầu người ta ngưỡng mộ nhà họ Phương có cậu con rể bản lĩnh, biết làm việc lại nghe lời, kết quả sau này tất cả đều trở thành trò cười. Phương Lộ trở thành vợ bé, bị người ta chê cười mỉa mai trong tối ngoài sáng.

Sau đó Úc Quý Đông và mẹ ruột của Úc Thịnh ly hôn, chính thức kết hôn với Phương Lộ cũng không ngăn được sự chê cười của người khác.

Kết hôn chưa được mấy năm, Phương Lộ theo Úc Quý Đông đến thành phố B phát triển.

Về sau Úc Thị lớn dần, Úc Quý Đông không chịu nổi Phương Lộ mỗi ngày đều quản này quản nọ, trưng ra vẻ mặt ông ta nợ nhà họ Phương, nợ Phương Lộ bà ta, ông ta tính xấu không đổi, bắt đầu ở bên ngoài ăn chơi đàn điếm, bao mấy cô bồ nhí.

Tuy nhà họ Phương chỉ là phú hộ nhỏ nhưng Phương Lộ được cưng chiều từ bé, sao có thể chịu được chuyện này, nhịn chẳng được mấy năm, chó sủa gà bay mấy năm, cuối cùng sau một lần cãi vã bà ta say rượu lái xe, gặp tai nạn tử vong.

Năm đó Úc Hữu Phong mới mười tuổi, Úc Quý Đông tự cảm thấy nợ con trai nên luôn đối xử với cậu ta cầu được ước thấy, tuy thường ngày cũng có đánh mắng nhưng về chuyện tiền bạc trước giờ đều rất rộng rãi với cậu ta.

Nhưng hôm nay không như thế, hôm nay là đại thọ năm mươi của ông ta, dáng vẻ quỷ đòi nợ của cậu ta há miệng đã đòi một chiếc xe, ông ta nghe đến lửa giận bừng bừng, đáp thẳng không có.

Úc Hữu Phong nhìn Úc Quý Đông, thật ra cậu ta cũng không muốn đổi xe mới. Chỉ là vừa nghĩ đến trước đây Úc Thịnh đến xin tiền thì ông ta cho, mình xin thì ông ta không cho, trong lòng cậu ta không thoải mái là bao.

Nếu như cậu ta đã không thoải mái, sao có thể để cho chị gái kia của cậu ta nhàn nhã show ân ái chứ?

“Ba, gần đây ba có xem tin tức giới giải trí không?”

***

Tiệc sinh nhật sắp bắt đầu, trước khi Úc Thịnh ra khỏi phòng, cô lần nữa ngắm mình trong gương.

Váy áo công chúa màu đỏ mỏng manh, phần lưng váy và phần eo được liên kết bằng vải ren, mơ hồ có thể nhìn thấy làn da tuyết trắng.

Eo cô rất nhỏ, mái tóc dài xoăn nhẹ rũ lên đầu vai, trông càng mảnh mai tinh xảo, cô mặc chiếc váy này, hoàn toàn giống như nàng công chúa bước ra từ trong thế giới cổ tích.

Mà làn da tuyết trắng như ẩn như hiện tựa như nàng công chúa thuần khiết cuối cùng cũng đã trưởng thành, từ ngây thơ mơ màng bắt đầu nở rộ, trở nên quyến rũ mê hoặc, từ góc độ thị giác lặng lẽ mang lại cảm giác rung động lòng người.

Chiếc váy này là Úc Quý Đông chuẩn bị cho cô, sáng nay ông ta đã dặn cô, tối nay nhất định phải thân mật hơn với Cố Giác, đặc biệt là lúc ở trước mặt mọi người.

Cô đương nhiên biết rõ trong lòng ông ta đang tính toán chuyện gì, cũng biết đối với tình hình trước mắt, vở kịch này cô cần diễn tiếp.

Nhưng trước kia Cố Giác không có hứng thú với cô, hoặc có thể nói là chưa từng có chút d.ục vọng nam nữ nào, nên cô luôn rất an toàn. Nhưng trải qua chuyện lần trước, mọi chuyện hình như đã khác đi.

Cô có thể từ trong đáy mắt người đàn ông đó nhìn thấy hứng thú và d.ục vọng dần nổi lên.

Một trong những thói hư tật xấu của đàn ông chính là tự cảm thấy bản thân quá tốt, cho rằng có tiền, có tướng mạo, có gia thế địa vị, dù quá khứ có nhiều phụ nữ bên cạnh cũng chỉ là chuyện bình thường, sẽ không hề ảnh hưởng đến sức quyến rũ của bản thân.

Úc Thịnh cười lạnh một tiếng, xoay người rời khỏi phòng.

Lúc cô xuống lầu, Úc Quý Đông đang đứng trước cửa phòng sách trên hành lang lầu hai.

“Ba.” Cô gọi ông ta một tiếng.

Đối phương nhìn cô một cái, không biết tại sao sắc mặt có chút âm trầm, ông ta lên tiếng: “Theo ba vào đây.”

Úc Thịnh đi vào trong phòng sách, khẽ đóng cửa lại.

“Ba, có chuyện gì vậy?”

Úc Quý Đông nhìn cô gái trẻ xinh đẹp lộng lẫy đến mức lóa mắt, trong lòng rất hài lòng, nhưng có hài lòng hơn, nên dạy dỗ vẫn phải dạy dỗ: “Con gái có tâm cơ không phải chuyện xấu, ba khá thích việc con có tâm cơ, phụ nữ có tâm cơ mới biết nắm bắt trái tim đàn ông. Nhưng đáng tiếc con dùng sai chỗ.”

Úc Thịnh không lên tiếng, tiếp tục nhìn ông ta, gần như đợi ông ta nói tiếp.

“Chuyện của sao nữ kia, ba biết cả rồi, là con tìm người làm sao?” Nói đến đây, ngữ điệu của Úc Quý Đông lập tức thay đổi, mang theo thái độ cực kỳ không hài lòng, “Đối với đàn ông mà nói, phụ nữ ghen tuông thích hợp là tình thú nhưng con ghen tuông tranh giành có hơi quá đáng. Đàn ông đều không thích loại phụ nữ nhỏ mọn, so đo tính toán. Làm phụ nữ cần rộng lượng, cần chu đáo, cần biết suy nghĩ cho đối phương!

Cố Giác có tiền có thế như vậy, bên ngoài có mấy người phụ nữ thì đã làm sao, không phải chỉ là gặp dịp thì chơi hay sao? Chẳng lẽ con cảm thấy đàn ông có xuất thân và điều kiện như cậu ta, từ đầu chí cuối sẽ chung tình với một người phụ nữ sao? Nhớ kỹ, bây giờ điều con cần làm không phải là tình nhân của cậu ta, cũng không phải là những người phụ nữ bên ngoài của cậu ta, bây giờ con là vợ chưa cưới của cậu ta, sau này sẽ là bà Cố.

Con cần học rộng lượng, phụ nữ cần biết rộng lượng bao dung, đàn ông mới cảm thấy thoải mái, càng muốn về nhà hơn. Nếu không, bất kể con có xinh đẹp hơn, lâu dần cậu ta cũng sẽ cảm thấy chán ghét, đến cả nhà cũng không muốn về, vậy con xinh đẹp còn có tác dụng gì?”

Úc Thịnh: …

Trước giờ Úc Quý Đông quả thật chưa từng làm cô thất vọng, đến cả lý lẽ của đàn ông cặn bã cũng nói đến có chứng có cứ.

Úc Thịnh gắng nhịn khó chịu, bỗng nhiên muốn chống lại một chút: “Ba, con đã đẹp như vậy, có thể không gả cho anh ta.”

“Nói bừa!” Úc Quý Đông nổi giận đứng dậy, đưa tay ném vỡ tách trà trên bàn làm việc, tách trà làm bằng sứ xương vỡ thành bốn mảnh, nước trà và lá trà tung tóe trên nền nhà, làm bẩn thảm sàn trắng tinh trước bàn làm việc.

“Con đang nói nhảm gì vậy! Vì một chuyện nhỏ như vậy con ghen tuông, tranh giành đã thôi, còn muốn uy hiếp cậu ta? Con cho rằng cậu ta đính hôn với con rồi, không phải con sẽ không cưới? Con có thể ra ngoài hỏi xem, bây giờ trong giới thượng lưu, có bao nhiêu cô gái đỏ mắt với vị trí của con, muốn thay con gả cho Cố Giác! Con có thể thử xem, ba đảm bảo, tối nay con vừa tuyên bố, tiếp theo có bao nhiêu người đứng trước mặt con nhào lên!”

Úc Thịnh nghiêng đầu, ánh mắt vô tội mờ mịt: “Nhưng không cần con tuyên bố, bây giờ cũng đã có người ở trước mặt con nhào về phía anh ta rồi.”

Úc Quý Đông bị lời nói ngây thơ này chọc tức đến mức sắp tái phát bệnh tim: “Con… đã nói qua những thứ này chỉ là gặp dịp thì chơi! Đều là giả! Con phải rộng lượng, hiểu không! Phụ nữ cần rộng lượng nhất!”

Úc Thịnh nhìn cơ thể tức đến phát run của Úc Quý Đông, cảm thấy đủ rồi cần thu lại, thế là cô ngoan ngoãn nói: “Con biết rồi, con sẽ rộng lượng…”

Tiếng cười trầm thấp từ ngoài cửa phòng sách vang lên, cắt ngang lời cô.

Úc Thịnh quay đầu, cửa đã khép chặt không biết từ khi nào lộ ra một khe hở, một bàn tay thon dài vươn tới đẩy nhẹ cánh cửa ra.

Cúc áo kim cương trên tay áo của đối phương phát sáng lấp lánh dưới ánh đèn của phòng sách, Cố Giác mặc một thân tây trang màu đen, yên tĩnh đứng đó, anh ta khẽ cong môi nghênh đón ánh mắt của cô.

“Tổng giám đốc Cố, sao cậu… lại đến sớm như vậy, dưới lầu không ai đón tiếp cậu sao?” Lần này Úc Quý Đông thật sự căng thẳng, những lời vừa rồi cũng không biết bị anh ta nghe được bao nhiêu rồi.

Hiếm được Cố Giác nguyện ý đích thân đến cửa tham gia tiệc mừng thọ của ông ta, nếu như bây giờ đắc tội anh ta thì thật sự mất được hơn nhiều.

Tầm mắt của Cố Giác dời về hướng ông ta, lạnh nhạt khẽ lườm, cũng không mang quá nhiều cảm xúc. Úc Quý Đông là người như thế nào, anh ta sớm đã biết vào lần gặp mặt đầu tiên trên thương trường ở ba năm trước.

Khôn khéo, lợi dụng thời thế, tất cả đều chỉ biết đến tiền, đến cả con gái ruột cũng có thể xem thành món quà để leo lên, vốn không có giới hạn.

Lần này nếu như không phải vì Úc Thịnh, anh ta cũng không thể đến tham gia tiệc mừng thọ của đối phương, nhưng hình như đối phương không hiểu được điểm này.

Cố Giác cảm thấy không vui, anh ta trước giờ mạnh mẽ, dù không bộc lộ quá nhiều cảm xúc nhưng đối phương vẫn có thể dựa vào không khí ngưng đọng xung quanh để cảm nhận được một chút.

“Không cần khách khí như vậy, đến sớm một chút cũng là vì muốn sớm gặp em ấy.” Cố Giác vừa lên tiếng, không khí ngưng đọng trong phòng cũng thoải mái hơn, quả tim căng chặt của Úc Quý Đông cũng từ từ rơi xuống, nhưng câu nói phía sau của đối phương lại lần nữa làm cả người ông ta cứng đờ.

“Còn nữa, tôi vẫn khá thích dáng vẻ vợ chưa cưới vì tôi mà ghen tuông tranh giành, con gái không cần rộng lượng.”

Anh ta nói rồi, đưa tay kéo Úc Thịnh vào trong lòng mình, cúi đầu đánh giá cô một cái, chiếc váy trên người cô rõ ràng không phải phong cách của cô, màu sắc quá mức dung tục, phần ren ở thắt lưng cũng quá mức quyến rũ.

Dù là màu sắc dung tục như vậy nhưng mặc lên người cô vẫn kinh diễm như thế, hai loại khí chất giữa ngây ngô thuần túy và quyến rũ thành thục hòa lẫn cùng nhau, đặc biệt hấp dẫn.

Cố Giác là người gì chứ, vừa nghĩ đã rõ, “Lần sau vẫn là để anh giúp em chọn váy, bộ này không phù hợp với em.”

Lời này anh ta nói với Úc Thịnh nhưng tầm mắt của anh ta lại ném về phía Úc Quý Đông.

Hôm nay anh ta không đeo kính, bị nhìn thẳng như thế, ánh mắt sắc bén lạnh buốt làm da mặt của Úc Quý Đông thoắt cái trở nên cứng đờ, chẳng qua dẫu sao ông ta cũng lăn lộn nhiều năm trên thương trường, nụ cười trên mặt cứng đờ không thể buông lơi, thậm chí ông ta vẫn còn có thể gật đầu phụ họa mấy câu.

Cố Giác mỉm cười, một tay khác đưa quà sang: “Của ít lòng nhiều, tôi dẫn cô ấy xuống dưới trước, lát nữa gặp nhé tổng giám đốc Úc.”

Úc Quý Đông nhìn hộp quà trong tay, bên trong là một chiếc đồng hồ cổ giá trị đắt đỏ.

Ngoài phòng sách, theo tiếng bước chân của hai người rời đi còn có giọng nói mang theo sự trêu chọc của Cố Giác truyền đến: “Nói xem, em nhìn thấy ai ở trước mặt em bổ nhào về phía anh?”

Úc Thịnh:...

Nét mặt âm trầm của Úc Quý Đông dần lộ ra nụ cười lạnh.

Ông ta không ngờ Cố Giác lại đứng ra lên tiếng bảo vệ cô, còn là dáng vẻ đã để cô dưới đôi cánh của mình bảo vệ, đến cả người làm cha như ông ta dạy dỗ vài câu cũng không muốn.

Xem ra, cô con gái này của ông ta, lợi hại hơn trong tưởng tượng của ông ta rất nhiều.

Cố Giác xem thường ông ta không sao, có thể xem trọng con gái của ông ta là được rồi.

Có vài chuyện, ông ta không để ý đến quá trình. ông ta chỉ để ý đến kết quả.

***

Gần đây Úc Thịnh phát hiện xác suất Cố Giác xuất hiện có hơi cao, từ một hai tháng gặp một hai lần, giờ đây biến thành chỉ trong hai tuần lại xuất hiện đến ba lần.

Một lần là đến trường tìm cô “hỏi tội”, một lần là tham gia tiệc mừng thọ của Úc Quý Đông.

Sau tiệc mừng thọ, Úc Thịnh cho rằng mình có thể nhàn nhã một thời gian, kết quả cách một ngày cô nhìn thấy chiếc Bentley đen đậu dưới gốc cây đối diện trường học.

Lần này anh ta không đợi trong xe, lúc cô đi ra cổng trường, anh ta mở cửa xe đi xuống từ hàng ghế sau, tây trang màu xám bạc công sở phối cùng với áo sơ mi đen, tóc mái chải ra sau, đôi chân thon dài, đôi mắt xuyên qua dòng người rơi chuẩn lên người cô.

Úc Thịnh lập tức có cảm giác bị nhìn chằm chằm.

Cô bước đến, mỉm cười với anh ta: “Sao anh lại đến rồi?’

Cố Giác giúp cô vén lọn tóc dài ra sau tai: “Anh không thể đến sao?”

Úc Thịnh:...

Cô ngẩng đầu nhìn anh ta, đôi mắt sáng trong, trong con ngươi đen láy phản chiếu hình bóng của anh ta. Cố Giác bị bóng đổ của mình trong đôi mắt cô làm cho vui vẻ, anh ta trầm thấp cười khẽ, nắn lấy cằm cô: “Khu đông vừa mới mở một nhà hàng Nhật, dẫn em đến đó nếm thử đồ ăn tươi sống.”

Dưới góc nhìn của Úc Thịnh, chỉ cần đối phương không muốn dẫn cô đi khách sạn hoặc về nhà qua đêm, cô đều có thể chấp nhận.

Cô gửi tin nhắn cho Thu Tự, bảo anh có thể tan làm sớm.

Mà lúc xe của Cố Giác ngang qua ngã tư, chiếc xe Mercedes đen cũng lặng lẽ đi theo.

Từ sau lần cô bị bắt cóc, Thu Tự càng cẩn thận hơn trước, dù là thời gian nằm viện, do tài xế khác của Úc gia phụ trách đưa đón cô ra vào, mỗi ngày từ sáng đến tối anh liên lạc với tài xế vô số lần, xác định cô đã an toàn về đến nhà.

Lúc ăn cơm tối, Cố Giác bỗng nhắc đến yến tiệc cuối tháng của Cố Thị.

Úc Thịnh biết yến tiệc này, mỗi năm Cố Thị đều sẽ tổ chức, địa điểm ở nhà tổ nhà họ Cố, có thể nhận được thiệp mời là giới thượng lưu trong thành phố B và các gia tộc có quan hệ tốt với Cố Thị, cũng sẽ có người nổi tiếng trong giới thời trang, nhân vật lớn trong giới thương nghiệp hoặc là người tài năng mới xuất hiện gần đây.

Cô biết yến tiệc này vẫn là do Úc Quý Đông vào trong ba năm nay, mỗi năm đến lúc tổ chức yến tiệc, Úc Quý Đông đều vắt hết chất xám muốn cô ra mắt với thân phận vợ chưa cưới của Cố Giác.

Mà ba năm nay, Cố Giác thà xuất hiện một mình cũng chưa từng có suy nghĩ chính thức đưa cô ra mắt.

Tính nhẩm thời gian, có lẽ yến tiệc sẽ tổ chức vào ngày cuối tuần của tuần sau.

“Vậy hôm đó anh sẽ cho tài xế đưa em đến salon trang điểm làm tóc trước, em chỉ cần nhớ để trống thời gian là được.”

“Nhất định phải đi?”

Ngón tay cầm ly rượu của Cố Giác hơi khựng lại, mí mắt hơi nâng lên nhìn cô: “Em không muốn đi?” Ánh mắt này mang theo áp lực đè nén.

Úc Thịnh chỉ xem như không nhìn thấy: “Em tưởng anh không hi vọng em đi.” Dù sao đi nữa đính hôn đã ba năm, anh ta đến cả những tụ tập làm ăn bình thường cũng không dẫn cô tham gia, càng đừng nói đến tiệc rượu quan trọng như vậy.

Cố Giác nhìn cô một lúc, giọng nói dịu dàng trở lại: “Anh hi vọng em đến, sau này đều sẽ dẫn em theo.”

***

Sau khi kết thúc buổi tối, Cố Giác muốn đưa cô về nhà, Úc Thịnh lại tỏ ý rằng tài xế của cô đã đợi ở bên ngoài.

Trong lúc quan trọng, thậm chí cô không cần gửi tin nhắn cũng có thể xác định.

Cố Giác tiễn cô ra ngoài cổng nhà hàng Nhật, sau khi cô mỉm cười nói tạm biệt với mình, anh ta bỗng cất bước níu cô lại: “Anh biết em đang giận.”

Úc Thịnh: …?

“Anh cũng biết em để ý chuyện gì.” Anh ta nhẹ nhàng xoa tóc của cô gái trước mặt, “Nhưng anh hi vọng em hiểu, anh thật lòng muốn kết hôn với em, những chuyện kia… đối với anh mà nói không có bất kỳ ý nghĩa nào, nên anh hi vọng em cũng không cần cảm thấy những chuyện kia có ý nghĩa. Bây giờ đối với anh mà nói, em mới là người quan trọng nhất.”

Úc Thịnh thật sự mở rộng tầm “tai”.

Cô không biết anh ta nói những lời này là hi vọng cô sẽ lộ ra vẻ mặt gì, cảm động sao? Vì lãng tử quay đầu, đàn ông xấu xa giác ngộ?

Anh ta muốn nói với cô gì đây? Tuy anh ta phong lưu nhưng chỉ là cơ thể của anh ta phong lưu, chứ không phải là lòng của anh ta?

Úc Thịnh cảm nhận được sự chênh lệch của thế giới.

Có lẽ là vì cô không lên tiếng, Cố Giác cho rằng cô nghe lọt tai những lời anh ta nói, nắm tay cô đưa cô đến bên xe, thay cô mở cửa ghế sau, dặn dò cô sau khi về đến nhà gửi tin nhắn cho mình, hiển nhiên là dáng vẻ của một người bạn trai thực thụ.

Cả quá trình, Cố Giác không để ý người ngồi trên ghế lái là ai, cũng không nghĩ sẽ chú ý đến chỗ anh.

Đối với anh ta mà nói anh chỉ là một tài xế, nhân vật mặt mũi bình thường, tận trung tận chức bảo vệ Úc Thịnh nên đã bị thương, cô quan tâm đối phương cũng là lẽ thường tình, tuy rằng sau đó cách cô đối phó với Mộ Anh hơi quá đáng một chút nhưng nguyên nhân phụ nữ ghen tuông vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận của anh ta.

Cũng vì thế nên anh ta lơ là gương mặt điển trai hơn anh ta vô số lần trong bóng tối.

Dòng xe cộ như thoi đưa, bầu trời bị ánh đèn phố xá nhuộm thành màu xanh tím kỳ lạ.

Cuộc sống về đêm của thành phố này mới vừa bắt đầu.

Dọc đường Thu Tự đều rất yên tĩnh, từ gương chiếu hậu nhìn sang, đôi mắt sâu thẳm của anh bị ánh đèn neon nhấp nháy bên phố chiếu rọi trông như thoắt ẩn thoắt hiện.

Úc Thịnh nghĩ đến chuyện tiệc rượu cuối tuần sau, tính toán dựa vào lần này có thể lấy được bao nhiêu ích lợi từ chỗ Úc Quý Đông, tâm trạng khá vui vẻ, thậm chí còn ngân nga vài câu theo âm nhạc trong xe.

“A Tự, anh ăn cơm chưa?” Mỗi lần Cố Giác dẫn cô ăn cơm, cô đều ăn không nhiều, không phải là vì thức ăn không ngon mà là vì Cố Giác quen tự sắp xếp món ăn, nhưng đôi lúc thức ăn đắt tiền ngon miệng, chưa chắc đã hợp với khẩu vị của cô.

So với món tây và món nhật tinh xảo, lượng ít lại xa xỉ, thật ra cô càng thích ăn lẩu và các món ăn Tứ Xuyên.

“Vẫn chưa.”

“Sao anh có thể không ăn chứ, em cùng anh đi ăn nhé?” Úc Thịnh chồm lên phía trước, đưa tay vịn lấy lưng ghế lái, nghiêng đầu nhìn anh.

Chàng trai ngồi trên ghế lái mắt vẫn nhìn thẳng, dường như hoàn toàn tập trung lái xe: “Đã lên đường cao tốc rồi, sếp Úc.”

Không trực tiếp từ chối nhưng lại mang ý từ chối.

Úc Thịnh chống cằm nhìn anh: “Anh sao thế, sao em cảm thấy hình như tâm trạng của anh không tốt lắm? Có chuyện gì, anh có thể nói với em.”

Trước giờ cô không nghe ngóng chuyện cá nhân của Thu Tự, suy đi ngẫm lại, anh cũng ở bên cô sắp ba năm nhưng cô lại không hề hay biết bất kỳ thông tin nào về tình hình gia đình anh. Anh giống như rô bốt kiệm lời làm việc, chưa từng nhắc đến chuyện của mình.

“Không có. Sếp Úc, tốc độ xe rất nhanh, vui lòng đeo dây an toàn đàng hoàng.”

Úc Thịnh cười ha hả hai tiếng, ngồi về chỗ không lên tiếng.

Xe chạy nhanh như bay, ra khỏi đường cao tốc, rất nhanh đã dừng dưới chung cư nhà cô. Úc Thịnh không lãng phí cơ hội, hôm nay lúc Cố Giác đến đón cô, cô đã gửi tin nhắn cho Úc Quý Đông, báo rằng tối nay cô có thể sẽ không về biệt thự.

Xe dừng vững vàng dưới lầu chung cư, Úc Thịnh gỡ dây an toàn, không xuống xe mà ngồi đó lướt di động, cho đến khi Thu Tự xuống xe, đích thân mở cửa xe giúp cô.

“Đã đến rồi, thưa sếp Úc.” Anh đứng đó nhắc nhở cô.

Cô đương nhiên biết đến rồi, Úc Thịnh nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt yên tĩnh, trực tiếp ra lệnh: “Lên lầu với em.”

Anh khựng lại một lúc, rất nhanh đáp: “Vâng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play