Cả đoạn đường Úc Thịnh đi trước, anh giúp cô mang áo khoác và túi xách theo sát đằng sau, hai người không ai nói chuyện, một trước một sau đi đến thang máy.

Cửa thang máy đóng chặt, Thu Tự nhấn nút tầng, mặt tường thang máy sáng bóng như gương, phản chiếu dáng người cao lớn đứng bên cạnh cô. Dù cô mang giày cao gót đứng bên cạnh anh cũng chỉ mới đến cằm anh.

Thật ra Úc Thịnh đã không còn giận nữa, cô chỉ lo anh bị đói, không thích anh tự hà khắc với bản thân như vậy.

Hôm nay không có công việc cần xử lý, Thu Tự đưa cô đến căn hộ chung cư, giúp cô đặt túi xách ngay ngắn, lại treo áo khoác vào trong tủ áo đặt ở huyền quan, sau đó chuẩn bị rời đi.

Kết quả anh vừa mang giày vào, giọng nói mềm mại trong trẻo của Úc Thịnh từ sau lưng truyền đến: “A Tự, em đói rồi.”

Anh quay đầu, cô gái đã thay quần áo trong nhà, cô đang đứng bên phòng bếp kiểu mở bên cạnh nhìn anh, trong giọng nói hình như mang theo uất ức: “Em muốn ăn mì nhưng mì em nấu quá khó ăn.”

Nói rồi cô cầm một chiếc nồi đáy bằng, nhìn trên dưới một lượt, vẻ mặt cũng uất ức: “Nên cho bao nhiêu nước vào đây?”

Anh khẽ thở dài, giống như bất đắc dĩ, lại giống như không có cách nào: “Biết rồi, để anh nấu cho.”

Chàng trai lần nữa thay dép lê vào, cởi áo khoác vest, xắn tay áo lên, rửa sạch tay, lấy cà chua, trứng và hành từ trong tủ lạnh, động tác rửa sạch, gọt vỏ, băm nhuyễn và làm sốt mì vô cùng thuần thục.

Trong quá trình nấu mì, Úc Thịnh cũng không rời đi, cô đứng dựa bồn rửa rau bên cạnh nhìn anh, thi thoảng lại khen ngợi vài câu.

“A Tự, anh giỏi quá!”

“...”

“A Tự, sao anh đến cả rửa hành thôi cũng trông đẹp trai như vậy?”

“...”

Anh mím môi, sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt tập trung khuấy đảo mì trong nồi, trông như không chút dao động.

Úc Thịnh nhìn chiếc nồi, mỉm cười nhắc anh: “A Tự, anh lại khuấy nữa, mì sợi sẽ nát hết đấy.”

Tay anh cứng đờ, sau đó nhanh chóng tắt bếp, chuẩn bị rải hành lá lên.

Hành lá xanh biếc rải trên mì cà chua, trông vô cùng ngon miệng.

Úc Thịnh ngồi trên bàn ăn của quầy bar lấy ra hai đôi bát đũa: “Anh ngồi ăn một chút với em đi.”

Thật ra cô không đói, chỉ ăn nửa bát đã không ăn tiếp nữa mà người đối diện, lúc ăn cơm càng yên tĩnh hơn, cô không nói chuyện, anh tuyệt đối sẽ không lên tiếng nói chữ nào.

Trước đây Úc Thịnh sẽ trêu anh, nhưng hôm nay cô chỉ chống cằm quan sát nhất cử nhất động của anh.

Ánh nhìn chăm chú mang cảm giác tồn tại mãnh liệt như thế này, đương nhiên anh sớm đã phát hiện ra nhưng không ngẩng đầu.

Lúc anh uống cạn ngụm canh cuối cùng, cô gái đối diện đứng dậy cầm lấy bát của anh: “Vẫn còn dư rất nhiều, lại ăn thêm một bát nữa, đừng để lãng phí.”

“Cảm ơn.”

Úc Thịnh mỉm cười: “Mì anh nấu mà, cảm ơn em làm gì?”

Anh không lên tiếng, cô múc xong đưa đến trước mặt anh, lại hỏi; “Lần sau đừng nhịn đói chờ em nữa, em đi ăn thì anh cũng nhớ đi ăn, không thể ăn cơm không đúng giờ được, dạ dày sẽ có vấn đề đấy. Anh cần khỏe mạnh, mới có thể hoàn thành công việc càng tốt hơn.”

“Ừ, anh biết rồi.”

“Còn nữa, nếu như có việc gì, hoặc gặp chuyện gì, đều có thể nói với em, anh không phải là máy móc, là con người đều sẽ gặp phải rắc rối, em không chắc chắn nhất định giải quyết được nhưng em muốn giúp anh.”

“Ừ, anh biết rồi.”

Úc Thịnh nhìn anh cụp mắt đáp lời lại có hơi tức: “Bây giờ anh cái gì cũng biết rồi, trước đó trên xe thì không thèm để ý, rõ ràng có thể ở ngoài ăn một bữa ngon nhưng khăng khăng giờ ở nhà ăn mì, đến cả thức ăn cũng không có.”

Tuy là câu oán trách, nhưng lọt vào tai anh lại giống như một cô gái nhỏ vì lo lắng nên mới càm ràm.

Thu Tự dịu giọng: “Anh biết rồi, lần sau anh sẽ không như vậy nữa.“

Cuối cùng Úc Thịnh cũng không nổi nóng được.

Lúc Thu Tự thu dọn bát nồi, cô ở một bên xay hạt cà phê. Anh xoay đầu nhìn cô, hỏi ra chuyện sớm muốn hỏi: “Chuyện của nghệ sĩ nữ kia?”

Cộng với Thu Tự, đây đã là lần thứ ba cô bị người ta hỏi rồi, nhưng chỉ có lần này là cô thả lỏng nhất, lúc trả lời, thậm chí giọng cô mang theo vui vẻ muốn được khen ngợi: “Ừ, em làm đấy!”

“Em liên lạc với A rồi?”

“Anh phát hiện rồi?” Úc Thịnh quay đầu, nhìn vào mắt anh, “Xin lỗi, em tự tiện đụng vào di động anh. Chỉ là em cũng không ngờ A lợi hại như vậy, quả nhiên là đắt cũng có lý của đắt!”

“Cậu ta nhận tiền của em rồi?” Thu Tự lập tức nhíu mày.

Úc Thịnh hớ miệng không lên tiếng, cô lặng lẽ ôm máy xay cà phê đứng xe ra chút.

Thu Tự bất đắc dĩ thở dài: “Không phải anh đang trách em.”

Anh rửa bát xong, lau khô tay, đi đến đón lấy máy xay cà phê trong tay cô, “Chuyện này em làm có hơi lỗ mãng, cha dượng của cô ta có chút bối cảnh, anh sợ sau này có chút rắc rối.” Tuy anh nói thế nhưng chỉ yếu là muốn cô chú ý, lần sau nếu như có chuyện tương tự xảy ra, không nên tự mình ra tay.

Anh không muốn cô dính vào chút rắc rối nào, dù chỉ là chút rắc rối mang tính chất có thể xảy ra.

Úc Thịnh không giải thích nhiều, quay đầu dùng đôi mắt trong veo nhìn anh: “Sẽ có rắc rối à?”

“Chỉ là giả thiết. Cha dượng của cô ta có lợi hại hơn nữa cũng ở nước M, đất nước của chúng ta là xã hội pháp trị, đừng lo.” Huống hồ đối phương cũng không lợi hại như vậy.

Nghe anh một giây sửa miệng, Úc Thịnh mỉm cười: “Ừ, trước đây A cũng nói với em như vậy.”

Lần nữa nghe cô nhắc đến A, anh nhíu mày: “Rốt cuộc cậu ta đã nhận của em bao nhiêu tiền.”

Úc Thịnh muốn nói, thật ra cũng không nhiều, chỉ bằng tiền mua một ngôi nhà thôi, so với tình trạng thê thảm của Mộ Anh giờ đây bị các bộ phận có liên quan công khai tỏ ý phong sát, bán nhà, bán xe, bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, bị toàn dân mắng rủa, bị mấy người nghệ sĩ nhỏ liên kết với nhau kiện tụng quấn thân, hơn nữa không ngừng bị các blogger kéo ra dạo phố thị chúng, thì quả thật rất đáng.

Đối phương tuy không để lại chứng cứ ở chỗ cô, nhưng thường dạo bờ sông sao có thể không ướt giày, chuyện tương tự như đã làm với cô lại không chỉ làm một lần này, lần này không có chứng cứ, không có nghĩa là những lần trước đây cũng không tìm ra chứng cứ.

Chứng cứ trong tay các nghệ sĩ nhỏ là cô sai A nặc danh gửi qua, chứng cứ xác thật, đảm bảo có thể đưa cô ta vào trong.

Nhưng cô sợ nếu cô nói như thế sẽ bị anh nhằn chết, thế là cô thấp giọng ho khan, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Ăn xong có hơi buồn ngủ, em lên lầu nghỉ ngơi đây, anh cũng sớm về nghỉ ngơi đi, ngủ ngon.”

****

Đây có lẽ là ngày lạnh nhất của thành phố B từ lúc vào đông đến giờ.

Trong biệt thự nhà tổ của nhà họ Cố có một bãi cỏ rất rộng, đằng sau là mảng rừng linh sam cao to.

Buổi chiều đổ mưa, đến chạng vạng mới dần ngừng mưa, nhưng lại nổi lên sương mỏng. Trên cành lá xanh lục đọng lại sương, trở nên hơi âm trầm, đến cả màu xanh tràn đầy nhựa sống cũng trở nên trầm hơn, lộ ra ý lạnh rét buốt.

Mùa đông thật sự đến rồi, lúc đứng ngoài nhà há miệng hít thở, có thể xuất hiện sương trắng nhàn nhạt.

Trong nhà, cách một lớp kính thủy tinh lại là khách mời ăn mặc trang phục mùa xuân và mùa hạ mỏng manh. Đặc biệt là các khách mời nữ đều dùng trang phục kiểu dáng xuân hè của các nhãn hàng nổi tiếng trên thế giới, mặc lên người để khoe khoang độ sang trọng.

Đứng trên lan can lầu hai nhìn xuống, cảnh tượng hoành tráng trong đại sảnh không thua kém bất kỳ bữa tiệc thời trang nào trong giới giải trí, mà giới này lại ngoài tầm với của rất nhiều nghệ nhân trong giới giải trí.

Dù là nghệ sĩ tuyến đầu, thì trong mắt một số khách mời cũng chẳng qua là vật phẩm thưởng thức có giá trị cao hơn mà thôi, cảnh đẹp ý vui, có thể khoe khoang, có thể cất giữ cũng có thể giao dịch.

Trong trường hợp như thế này, nghệ sĩ bình thường không thể vào được, trừ khi đi cùng với nhân vật có tiếng trong giới thương nghiệp hay là quý tộc mới. Cũng vì thế nên người có tiền sẽ khoe khoang nghệ sĩ mới có được bên cạnh mình, mà nghệ sĩ cũng sẽ tìm đối tượng đối tượng có tiền có thế hơn.

Đêm nay, Cố Giác chắc chắn là ứng cử viên hàng đầu mà mọi người để ý và muốn kết giao, Úc Thịnh xuất hiện bên cạnh anh ta, đồng thời trở thành đối tượng bị dòm ngó.

Có người nhận ra cô, biết cô là thiên kim nhà họ Úc, vợ chưa cưới mà ông cụ Cố đích thân chọn cho Cố Giác vào mấy năm trước.

Danh tiếng đào hoa của Cố Giác bên ngoài, mối liên hôn này không được ai coi trọng trong mấy năm qua nhưng đêm nay, bất kể là trang phục xuân hè cao cấp của nhãn hiệu C hay là dây chuyền kim cương hình giọt nước trên cẩn cổ thon dài của cô, tất cả đều chứng tỏ sự coi trọng của Cố Giác dành cho cô.

Chẳng qua cũng khó trách, tuy thiên kim của các danh môn trong giới thượng lưu khá nhiều nhưng thật sự khi bàn về tướng mạo và khí chất, đều không tinh tế hoàn mỹ như sao nữ nổi tiếng trong giới giải trí.

Nhưng vị này lại vượt xa bất kỳ sao nữ nổi tiếng nào cả về tướng mạo và thân hình, khí chất quyến rũ lại cao quý, làm người ta nghĩ đến đóa kiều hoa trên cành cây trong buổi ban mai còn đọng lại giọt sương óng ánh, hoặc như sương mù phiêu dật trong rừng sau cơn mưa ngày hè, nồng đậm chứ không hề loè loẹt, vô cùng xinh đẹp.

Bữa tiệc tiến hành được nửa chừng, có người chậm rãi đến muộn.

Theo sự xuất hiện của đối phương, sức chú ý rơi trên người của Cố Giác cũng dần di chuyển sang người nọ.

Nếu nói Cố Giác là con cưng của trời, chào đời đã tự mang theo vầng hào quang, là người xuất sắc với bạn cùng lứa của các nhà thế gia, vậy người đến chính là người bò lên từ đáy xã hội, là đại ca tiền bối từng chút một xây dựng lên tập đoàn thương nghiệp của mình.

Chu Phóng năm nay ba mươi tám tuổi, lớp hơn Cố Giác một con giáp, lúc anh ta hô mưa gọi gió trong giới thương nghiệp thành phố B, Cố Giác vẫn mới là một cậu nhóc ngây ngô không hiểu gì cả.

Chẳng qua là mấy năm trước, trong lúc Cố Giác chưa nắm quyền tập đoàn Cố Thị, Chu Phóng đã mang một phần làm ăn mở rộng đến khu vực nước ngoài, hơn phân nửa thời gian trong một năm đều đang ở nước ngoài.

Vậy nên hai người trên giới thương trường chưa từng chính thức cạnh tranh, nhưng mỗi khi có người nhắc đến đều sẽ cảm thán vận may của Cố Giác, nếu như Chu Phóng vẫn còn ở thành phố B, mấy năm nay Cố Thị chưa chắc có thể phát triển thuận lợi như thế này.

Đương nhiên Úc Thịnh biết nhân vật này, mà Cố Giác bên cạnh cô, từ lúc người đi cùng với Chu Phóng xuất hiện trong tiệc rượu, anh ta vẫn luôn có chút gì đó bất ổn.

Nếu như cần dùng từ để hình dung, hẳn là thất thần.

Ánh mắt của Úc Thịnh xoay quanh người Chu Phóng một lúc, sau đó thông qua anh ta, rơi lên người của cô gái nhỏ nhắn bên cạnh anh ta.

Trong bữa tiệc, có chuyên gia nhắc đến lĩnh vực nào đó, sau đó nói ra lai lịch của đối phương: “Vị kia không phải là vũ công thiên tài Hạ Oa vừa lấy giải ở Paris, được Paris Opera Ballet mời về làm hiệu trưởng sao?”

Hạ Oa chắc chắn là một cái tên rất dễ nhớ.

Người trong nước đoạt giải trong cuộc thi quy mô lớn ở nước ngoài càng dễ dàng thu hút sự chú ý, huống hồ Hạ Oa vốn là một người đẹp. Tuổi tác của cô ấy và Úc Thịnh tương đương nhau, nhưng dáng dấp khác với gương mặt trời sinh sắc xảo và khí chất thuần mị của cô.

Cô ta không cao, dáng người nhỏ nhắn mảnh mai, không diễm lệ quyến rũ mà gương mặt thuộc loại xinh xắn ngọt ngào, đặc biệt là lúc mỉm cười, ngọt ngào đáng yêu, có thể làm người ta nhớ đến bánh kem ngon nhất, hoặc là thú cưng nhỏ đáng yêu, làm người ta không nhịn được mà nhìn nhiều hơn một cái, trong lòng sinh ra gần gũi.

Chu Phóng xuất hiện trong buổi tiệc, với địa vị của anh ta trong giới thương nghiệp, đương nhiên Cố Giác phải đích thân đón tiếp.

Thế là người hai bên đứng ở giữa sảnh tiệc đối mặt nhìn nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play