Khi Giản Trí Hâm mở mắt, ánh mặt trời ngoài cửa đã phủ lên giường một lớp ánh sáng mỏng nhẹ.
Cậu vớ lấy chiếc điện thoại ở được đặt ngay ngắn ở đầu giường, bàn tay ấn nút nguồn, màn hình điện thoại sáng lên hiển thị đã 8 giờ 37 phút sáng.
Giản Trí Hâm giật mình, toan ngồi dậy thì nhìn đến dòng bên dưới
Chủ nhật, ngày 7 tháng 5
Phù, may thật, hôm nay là chủ nhật
Giản Trí Hâm sảng khoái đặt điện thoại vào vị trí cũ, hai tay vươn qua đầu, cả người giãn dài thoải mái.
Giản Trí Hâm hài lòng mỉm cười một cái, lại không ngờ ở bên cạnh Trịnh Cảnh Dư đang im lặng nhìn cậu.
Như cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng dán bên sườn mặt, Giản Trí Hâm máy móc quay đầu sang.
Đập vào mắt là khuôn mặt phóng đại của Trịnh Cảnh Dư đang nghiêm túc nhìn cậu, là vẻ mặt hệt như khi đang làm chuyênn trọng đại, vô cùng nghiêm túc.
Giản Trí Hâm cứng đờ người, đôi mắt dời đi chỗ khác, bàn tay đưa lên má gãi gãi
- Ờm...Cảnh Dư? Mày tỉnh rồi à?
- Ừ
- À ờm....mày có gì muốn nói với tao à?
Giản Trí Hâm rất muốn nhìn Trịnh Cảnh Dư, nhưng ánh mắt nóng bỏng ấy cứ dán chặt lên người, lại còn dùng vẻ mặt nghiêm túc nhất nữa, quả thực khiến Giản Trí Hâm lúng túng
- Trí Hâm
Trịnh Cảnh Dư nhẹ nhàng gọi tên Giản Trí Hâm, lại khiến đáy lòng tên nào đó ngứa ngáy.
Âm thanh trầm trầm vang lên có chút khàn do mới ngủ dậy, mang theo vài tia nuông chiều, ôn nhu tựa như dòng nước ấm áp.
Cái tên Trí Hâm phát ra từ khoang miệng bỗng nhiên đặc biệt ma mị và quyến rũ, khiến Giản Trí Hâm vô thức chìm vào cảm giác đê mê
- Ơi?
- Mày không muốn nói gì với tao sao? Vì dụ như...sống lại?
Một câu này của Trịnh Cảnh Dư khiến Giản Trí Hâm bừng tỉnh, cả cơn buồn ngủ đã ập đến mí mắt cũng bay đi đâu mất.
Giản Trí Hâm mấp máy môi định nói gì đó rồi lại thôi, cậu cần chút thời gian để sắp xếp lại.
Trịnh Cảnh Dư đọc được tâm tư ấy của Giản Trí Hâm, anh nâng khoé môi vẽ lên một nụ cười mỉm ấm áp như những tia nắng ngoài cửa sổ, ý muốn nói không sao, cứ từ từ suy nghĩ.
Bàn tay Trịnh Cảnh Dư cũng không an phận, từ nãy đã luồn vào mái tóc đen nhánh của Giản Trí Hâm nghịch ngợm.
Nghịch chán, bàn tay lại vuốt xuống gò má trơn mịn hồng hào, lại vuốt ve hàng mi dài khiến Giản Trí Hâm cáu
- Cảnh Dư, mày có thôi đi không hả?
Giản Trí Hâm vung tay định cho tên nào đó một bài học, không ngờ lại bị tên đó bắt lại được.
Trịnh Cảnh Dư luồn năm ngón tay vào năm ngón của Giản Trí Hâm, đan lại giống như khoá chặt, khiến cậu không còn cơ hội nhúc nhích.
Giản Trí Hâm không làm gì được, đôi môi nhàn nhạt tựa cánh hoa đào hơi chu ra hờn dỗi, khiến Trịnh Cảnh Dư muốn cắn một miếng.
- Ngoan, nghĩ xong chưa?
Giản Trí Hâm gật gật đầu, thôi bỏ đi, không tính toán với Trịnh Cảnh Dư nữa.
Giản Trí Hâm ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Trịnh Cảnh Dư.
Đôi mắt trong veo giống như mặt hồ phảng phất nét kiên định, hoàn toàn tĩnh lặng.
Giản Trí Hâm mở miệng
- Thật ra, tao đã sống qua một kiếp rồi.
Kiếp trước, tao và mày cũng là thanh mai trúc mã.
Chúng ta quen nhau từ hồi bé tí, đi đâu cũng có nhau, hệt như bây giờ vậy, rất vui.
Lên cấp 3, tức là năm ngoái, tao gặp Lục Kì Phong.
Tao yêu anh ta từ cái nhìn đầu tiên.
Sau đó, tao và anh ta có vài lần nói chuyện, nói chuyện rất hợp, cả hai người đều cười rất lâu, mỗi lần gặp nhau trái tim tao đều đập đến rộn ràng.
Sau đó, tao và anh ta yêu nhau.
Khi ấy, tao tưởng tao sẽ là người hạnh phúc nhất, vì người tao yêu cũng yêu tao sâu đậm.
Có lẽ khi ấy, Lục Kì Phong yêu tao là thật.
Mọi việc vẫn khá suôn sẻ cho đến khi gia đình của tao phản đối tao yêu Lục Kì Phong vì nhà họ Lục chỉ là một gia đình công chức bình thường.
Lúc đó, mày cũng khuyên tao nên chia tay Lục Kì Phong, tao cảm thấy cả thế giới đều đang chống lại tao.
Vậy nên tao đã lựa chọn bỏ lại tất cả để theo Lục Kì Phong, bởi khi ấy tao khờ dại tin rằng tình yêu sẽ nuôi sống tao.
Sau đó, tao và mày cùng thi vào đại học K, đại học có Lục Kì Phong theo học.
Nhưng vì tao đã cắt đứt với gia đình, nên năm hai đại học tao đã nghỉ học, tao ở nhà làm đủ thứ nghề, từ ghép mắt cho búp bê, đan vòng, nhân viên phục vụ, nói chung là nhiều lắm, làm tất cả để phục vụ cho Lục Kì Phong có tương lai tốt nhất, vì tao biết gia đình của anh ta không thể kham nổi mức học phí của đại học K, một đại học có tiếng ở Thượng Hải.
Sau đó vài năm, Lục Kì Phong ra trường, việc đầu tiên bọn tao làm là đăng kí kết hôn.
Khi tao cầm giấy chứng nhận kết hôn trên tay, lại nhận được tin mày ra nước ngoài làm nghiên cứu sinh.
Quả thực khi ấy tao rất vui, ít nhất người bạn mà tao tâm đắc nhất đã thành công, không giống như tao.
Nói đến đây, giọng của Giản Trí Hâm nhỏ đi, tựa như chỉ nói để cậu nghe thấy, từ từ nhấm nháp nỗi hối hận của việc làm năm đó.
Nhưng tất cả đều lọt vào tai của Trịnh Cảnh Dư.
Trịnh Cảnh Dư ôm lấy eo của Giản Trí Hâm, thì thầm nói
- Không sao, sau này tao cũng sẽ thành công như thế, tao sẽ nuôi mày
- Đùa gì chứ, thằng quỷ
- Không đùa, tao nuôi mày, là thật đấy
Giản Trí Hâm biết Trịnh Cảnh Dư không nói đùa, không khí thoáng chốc trở nên ngượng ngùng.
Hơi thở Trịnh Cảnh Dư vấn vít bên tai khiến Giản Trí Hâm ngứa ngáy.
Cậu bèn đánh trống lảng bằng cách tiếp tục kể chuyện
- Thôi, nghe tiếp này.
Sau đó, tao và Lục Kì Phong thuê một căn phòng trong một khu chung cư giá rẻ, tạm bợ sống qua ngày.
Lục Kì Phong bắt đầu đi làm công việc văn phòng, thăng tiến lên đến chức trưởng phòng thì bị đuổi việc, nguyên do là vợ của giám đốc ưa thích vẻ đẹp của anh ta, nên giám đốc ghen, đuổi việc Lục Kì Phong.
Sau đó, Lục Kì Phong cũng đi phỏng vấn ở nhiều nơi nhưng đều thất bại, khi thành công thì công việc lại không được thuận lợi.
Cuối cùng, Lục Kì Phong quyết định tự thành lập công ti với hai bàn tay trắng.
Những ngày đó, Lục Kì Phong thức đến 3, 4 giờ sáng làm các bản kế hoạch công ti gì đó, tao nhìn không hiểu vì tao không học mấy cái đó.
Khi ấy tao chỉ biết tận lực chăm sóc anh ta, còn liều mạng nhận thêm vài công việc nữa để có đủ chi phí sinh hoạt hàng tháng, để Lục Kì Phong giảm bớt gánh nặng.
Việc kinh doanh quả thực gặp nhiều khó khăn, có những lúc tao và Lục Kì Phong chỉ biết ôm nhau khóc trong bất lực, lại có khi tao đau lòng nhìn anh ta khóc một mình.
Tao muối mặt quay về nhà, quỳ trước cửa nhà đến khi ngất lịm đi mới nhận được lời đồng ý đầu tư của cha tao.
Sau đó, quả thực công việc kinh doanh có khởi sắc, Lục Kì Phong là người có đầu óc, có trình độ nên khoảng chừng 10 năm, doanh nghiệp đã có chỗ đứng vững chắc.
Sau đó, cha tao rút đầu tư, định kiến của ông ấy vẫn còn quá lớn, Lục Kì Phong tìm được cổ đông khác thay thế cha tao, còn gửi trả lại ông ấy số tiền mà anh ta đã vay mượn từ khi còn khó khăn.
Lục Kì Phong mua được nhà, mua được xe, cuộc sống của bọn tao đã bớt khổ cực.
Sau đó vài năm, Lục Kì Phong bắt đầu thay đổi.
Dần dần, người anh ta có nhiều mùi hương hơn, mùi nước hoa, mùi son phấn, mùi rượu,...!còn có cả vệt son, cọng tóc,...!Khi ấy, tao biết tao đã sắp không còn giá trị trong lòng anh ta nữa rồi.
Mới đầu, anh ta chơi bời lêu lổng, vác thân dưới đi chơi dạo khắp nơi, tao nhắm mắt bỏ qua vì nghĩ chắc hẳn anh ta muốn tìm chỗ phát tiết.
Nhưng sau đó, anh ta gặp một cậu thiếu niên.
Cậu thiếu niên tên Nhuận Bạch, cậu ta mang dáng vẻ giống như một thiên sứ, làn da trắng hồng đáng yêu, đôi mắt cong cong màu nâu giống hệt màu gỗ, làn mi đen dày rủ xuống, phía đuôi mắt còn có nốt ruồi lệ.
Lục Kì Phong yêu Nhuận Bạch, anh ta cũng lười che giấu, còn mang cả về nhà.
Sau đó, anh ta chán diễn cảnh tình thâm trước mặt tao, anh ta và người kia dọn ra ngoài, chỉ còn mình tao ở căn nhà đó.
Dăm bữa nửa tháng Lục Kì Phong về nhà một lần, có đợt anh ta đi liền tù tì 3 tháng.
Quả thật khi ấy, tao đã rất cô đơn
Giản Trí Hâm rũ mắt, trong mắt đều là bi thương.
Cậu ôm lấy cánh tay, dáng vẻ giống như tự an ủi bản thân.
Giản Trí Hâm theo thói quen giống như năm đó, mỗi khi cảm thấy cô đơn đều tự mình ôm lấy cánh tay, cả cơ thể nhỏ bé thu lại hệt như một chú mèo yếu ớt, cô độc.
Trịnh Cảnh Dư gỡ tay Giản Trí Hâm, ôm lấy cậu vào lòng, dùng nhiệt độ cơ thể nói cho Giản Trí Hâm biết bây giờ cậu không cô đơn.
Giản Trí Hâm ngước mắt nhìn Trịnh Cảnh Dư, khoé mắt tự lúc nào đã long lanh nước..