Giản Trí Hâm nằm trong phòng nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt trong veo hơi híp lại.
Cậu đặt một bàn tay lên chiếc bụng hơi tròn, trên mặt vẽ ra nụ cười hạnh phúc.
Hiện tại, Giản Trí Hâm đã thông báo tạm dừng toàn bộ hoạt động nghệ thuật do đã có bé con.
Tuy vài tháng đầu vẫn còn có thể làm được những hoạt động nhẹ như livestream ca nhạc nhưng Trịnh Cảnh Dư nhất quyết bọc cậu vào trong chăn, không cho cậu động tay vào bất cứ thứ gì.
Sau tour diễn lần đó, gần 1 tỷ nhân dân tệ đã được chuyển cho quỹ "All for children", Giản Trí Hâm và Lưu Nhạn được mọi người vô cùng yêu quý, lượng fans tăng lên nhanh chóng.
Nhưng chỉ nửa năm sau, chiếc bụng nhỏ của Giản Trí Hâm xuất hiện một sinh linh nhỏ bé.
Bé con đến rất bất ngờ, cả Giản Trí Hâm và Trịnh Cảnh Dư đều chưa chuẩn bị, nhưng cả hai vẫn rất vui vẻ, đây là đứa con mà cả hai đã chờ đợi cả hai kiếp người.
- Trí Hâm, uống sữa không?
Trịnh Cảnh Dư từ trong bếp ngó ra, trên người vẫn đeo chiếc tạp dề quen thuộc.
Giản Trí Hâm nghe tiếng người gọi liền quay đầu lại, sau đó gật đầu.
Ngay lập tức, một cốc sữa ấm được đặt trước mặt cậu, bên cạnh còn có bánh quy bơ thơm ngon mà Trịnh Cảnh Dư làm.
- Mày cũng ăn một miếng đi
Giản Trí Hâm cầm một chiếc bánh quy đưa lên trên, Trịnh Cảnh Dư cúi người ngậm lấy chiếc bánh, cắn một nửa rồi hôn lên má của Giản Trí Hâm
- Mày ăn đi, tao dọn nốt bếp rồi ra chơi với mày
- Ừm
Giản Trí Hâm ngoan ngoãn nhìn người yêu đảm đang của mình, trong lòng vô cùng ấm áp.
Cậu uống cốc sữa ấm nóng, hơi ấm từ sữa lan toả đi khắp cơ thể, khiến Giản Trí Hâm không thể không nheo mắt thoả mãn.
Cậu đặt tay lên phần bụng nhô lên của mình, thấp giọng nói
- Bé con, kiếp này cha sẽ bảo vệ con thật chu toàn, cha sẽ dùng cả tính mạng bảo hộ cho con
Giản Trí Hâm vừa nói, cậu vừa xoa xoa vùng bụng.
Bé con là nuối tiếc lớn nhất của cậu đời trước, đời này, cậu nhất định phải bảo vệ bé con an toàn, cậu sẽ cho bé con thấy thế giới mà bé sống rực rỡ thế nào, tốt đẹp ra sao, cho bé thấy bé có đủ cả cha, cả ba, ba bé là người yêu bé nhất trên đời.
- Mày lẩm bẩm gì thế
Trịnh Cảnh Dư đã thay sang một bộ đồ khác không còn mùi bơ thơm ngậy.
Anh leo lên ghế ôm lấy cục bông Giản Trí Hâm, còn cọ cằm vào cầu vai của cậu.
- Tao đang nói cho bé con biết ba nó là người tốt nhất trên đời luôn
- Ba nó á? Là tao hả?
- Ừm, ba nó là mày đó, Cảnh Dư lúc nào cũng tốt với tao nhất
Giản Trí Hâm hôn lên đuôi mắt của người nọ, cậu dùng giọng điệu ấm áp nhất, nhẹ nhàng nhất để nói với Trịnh Cảnh Dư, tựa như một lời cảm ơn từ tận đáy lòng.
- Mày nói thiếu rồi - Trịnh Cảnh Dư đặt một bàn tay lên bụng của Giản Trí Hâm - Bé con, ba nhỏ của con là người xinh đẹp nhất, dịu dàng nhất, ấm áp nhất, tuyệt vời nhất, là người mà ba lớn yêu nhất, nên con phải ngoan, không được quấy ba nhỏ của con, con mà hư ba lớn sẽ đánh đòn con
- Phụt...bé con còn chưa thành hình mà mày đã đe doạ rồi, ai cho phép chứ - Giản Trí Hâm chu chu môi
- Mà có phải chúng ta nên sửa xưng hô không, đâu thể nào xưng mày tao trước mặt bé con nhỉ, em yêu - Trịnh Cảnh Dư cắn cắn vành tai mẫn cảm của Giản Trí Hâm, âm cuối hơi cao đầy mị hoặc
- Mày...
Chưa nói thành câu, đôi môi đỏ mọng của Giản Trí Hâm đã bị tên lưu manh nào đó chặn lại bằng một nụ hôn
- Em yêu? Em thật hư quá
- Mày lưu manh...
Đôi môi nhỏ lần nữa bị chiếm lấy, so với lần trước còn hôn mãnh liệt hơn.
- Em yêu sửa được chưa?
- Được...được rồi, chồng
Hai tai Giản Trí Hâm đỏ lựng như màu mận chín, cả cơ thể co rút lại nép vào lồng ngực Trịnh Cảnh Dư, cậu muốn che đi sắc đỏ trên gương mặt trắng trẻo.
Trịnh Cảnh Dư hài lòng với tiếng chồng, cảm thấy bản thân cứ lâng lâng.
Anh vuốt ve sống lưng của Giản Trí Hâm, năn nỉ
- Gọi lần nữa đi
- Không!
- Đi mà, vợ yêu
- Không đâu
- Gọi nữa đi mà, vợ yêu
Bàn tay Trịnh Cảnh Dư mân mê cơ thể mẫn cảm của Giản Trí Hâm, khiến cậu đầu hàng
- Ch...chồng, tha cho em đi mà
Đôi mắt trong veo hơi lấp lánh nước ngẩng lên cầu xin Trịnh Cảnh Dư, khiến trái tim anh hẫng đi một nhịp.
Con mẹ nó, thật sự quá....quá quyến rũ đi!!
Trịnh Cảnh Dư cả gương mặt đỏ ửng như phát sốt, nhất thời cứng miệng trước biểu cảm của Giản Trí Hâm.
- Cưới..
- Hửm? - Giản Trí Hâm nghiêng đầu, cậu không nghe rõ lắm
- Cưới anh nhé, Trí Hâm?
Chỉ một câu nói đơn giản đã khiến trái tim Giản Trí Hâm co bóp mãnh liệt.
Trịnh Cảnh Dư không cần làm gì xa hoa phù phiếm, Giản Trí Hâm chỉ cần một Trịnh Cảnh Dư đơn giản như thế này, đơn giản nhưng sự chân thành không hề thiếu.
Cậu nắm chặt áo của anh, đôi mắt xao động không cất lên lời.
Cậu đã chờ đợi, Giản Trí Hâm đã chờ đợi từ lâu, có lẽ là từ 4 năm trước...!
- Anh sợ em mệt nên chưa muốn tổ chức đám cưới ngay, anh biết em rất lo lắng cho bé con, nhưng anh không đợi được nữa, anh muốn chính thức là một gia đình với em, anh muốn anh và em là vợ chồng hợp pháp - Trịnh Cảnh Dư vuốt ve mái tóc mềm mại của Giản Trí Hâm, bàn tay nâng niu, nhẹ nhàng
- Đồ ngốc, chúng ta đã là một gia đình rồi
Giản Trí Hâm giống như lao đến mà chặn lại lời nói của Trịnh Cảnh Dư bằng đôi môi của mình.
Thời khắc này cậu chỉ còn biết diễn tả sự sung sướng của bản thân bằng một nụ hôn nồng cháy...