Mùa đông qua đi, mùa xuân lại đến.
Học kì mùa xuân bắt đầu vào một ngày trời vẫn hơi se lạnh, không khí đã dễ chịu hơn.
- Oáp
Giản Trí Hâm vừa đi vừa đưa tay lên miệng ngáp.
Đêm qua bị tên nào đó bắt lăn giường đến hơn nửa đêm, thành ra cậu bị thiếu ngủ.
Tên vô lại kia còn đưa ra môt lí do mà hắn cho là vô cùng thuyết phục
- Vào năm học rồi học sẽ rất vất vả, chúng ta cũng không có thời gian lăn giường nữa đâu mà, hứa sẽ là lần cuối
Trịnh Cảnh Dư mặc mỗi chiếc quần trong trang trọng nói với Giản Trí Hâm, trong khi tay vẫn đang lưu loát c.ởi đồ của cậu.
Giản Trí Hâm nghi ngờ người bạn mà cậu quen từ kiếp trước đã bị đoạt xá.
Trịnh Cảnh Dư không thể nào có ham m.uốn cao như vậy được!
- Trí Hâm!
Trịnh Cảnh Dư phi đến như một cơn gió, bàn tay không quên sờ qua mông cậu một cái.
Giản Trí Hâm tức giận nắm tay thành quyền gõ cốc vào đầu người kia
- Lưu manh!
Cậu vẫn còn đang đau mông đó!
Giản Trí Hâm phồng má đi trước, làn gió xuân man mát lướt qua gò má khiến tóc thiếu niên bay bay.
Trịnh Cảnh Dư mỉm cười đuổi theo sau, không để ý đến mèo nhỏ đang xù lông mà dang tay ôm cậu trong lồng ngực.
- Này, đang ở ngoài đấy
Giản Trí Hâm ngượng ngùng nhìn ánh mắt của mọi người xung quanh, gò má trắng mịn đã nổi lên một tầng đỏ nhạt.
- Có sao đâu, tao phải khẳng định chủ quyền chứ
Trịnh Cảnh Dư thả người nọ ra, bàn tay lớn đan lấy bàn tay nhỏ như muốn nói người này là của anh, cả đời vĩnh viễn thuộc về một mình anh.
Giản Trí Hâm nhìn bàn tay kia siết chặt tay mình, trên mặt nở một nụ cười bất lực.
Trịnh Cảnh Dư vẫn cứ như hồi nhỏ, lúc nào cũng rất chiếm hữu với thứ đồ mà cậu ấy yêu thích.
- Tối nay theo tao về nhà nhé?
- Tối nay hả? Được thôi
- Ngoan, chiều tao đón mày lúc 5 giờ
Trịnh Cảnh Dư hôn nhẹ lên đỉ.nh đầu Giản Trí Hâm, chóp tóc mềm mại quẹt qua môi khiến trái tim Trịnh Cảnh Dư ngứa ngáy.
Sau đó, cả hai tạm tách ra đi về hai hướng.
Giản Trí Hâm đi về phía khoa âm nhạc, Trịnh Cảnh Dư đi về phía khoa tự nhiên.
Hai người tưởng chừng như hai đường thẳng song song lại quấn quít như đôi uyên ương.
Định mệnh vốn là thứ rất diệu kì.
Giản Trí Hâm trở về sau cuộc thi "Âm thanh của tuổi trẻ" đã chính thức vụt sáng thành sao trong khắp trường Cao trung Lam Hải.
Cậu tuy không đạt giải nhất nhưng hình ảnh thiếu niên xinh đẹp như hoa, thuần khiết giống như bông tuyết đầu mùa toả sáng giữa sân khấu lung linh đã sớm khiến trái tim mọi người xao động.
- Anh...anh Trí Hâm
Một thiếu nữ với mái tóc dài búi cao, đôi mắt nai con xinh đẹp bẽn lẽn, sắc mặt hơi đỏ xuất hiện trước mặt Giản Trí Hâm.
Cậu dừng bước, cái đầu nhỏ hơi nghiêng, trên môi là nụ cười quen thuộc
- Chào em, em có gì cần giúp đỡ sao?
- A...không, em....em rất ái mộ anh, em thích anh!
Nữ sinh cúi người, hai tay cầm một bức thư màu trắng nhỏ cùng một bó hoa oải hương xinh xắn chìa ra phía trước.
Giản Trí Hâm thoáng bất ngờ, nhưng cậu cũng lịch sự đáp lại
- Xin lỗi em nhé, cái đó....anh có người mình yêu rồi
Giản Trí Hâm mỉm cười đẩy tay nữ sinh trở lại.
Nữ sinh đứng thẳng, đầu hơi cúi, hai cánh môi mím lại buồn bã.
- Anh...vâng, em biết rồi ạ
- Xin lỗi em nhé
Giản Trí Hâm đứng tại chỗ nhìn bóng nữ sinh đi xa rồi mới rảo bước vào cửa khoa âm nhạc.
Toà nhà dành cho khoa âm nhạc nằm biệt lập cạnh bờ hồ, khuất sau dãy hoa tử đằng tím lịm.
Chính giữa toà nhà có một dấu tròn, trong dấu tròn có khoá son, là hình tượng đại diện cho học sinh khoa âm nhạc.
Giản Trí Hâm vừa bước chân qua cửa, một tiếng nổ lớn vang lên, tiếp theo đó là hàng ngàn mảnh giấy lấp lánh rơi từ trên trời xuống.
Tứ phía có tiếng hoan hô, vỗ tay, mọi người nhào vào ôm lấy Giản Trí Hâm, tung cậu lên trời.
Giản Trí Hâm choáng váng với một loạt hành động của mọi người, sau khi được thả xuống đất còn loạng choạng vài bước mới đứng vững được.
- Trí Hâm, cậu được đấy
- Trí Hâm giỏi quá, tôi xem mấy tiết mục của cậu rồi, siêu bùng nổ!
- Trí Hâm mang danh tiếng trường chúng ta bay xa rồi, quá cừ!
Khoa âm nhạc dành hẳn một buổi sáng tổ chức tiệc cho thành công của Giản Trí Hâm.
Tuy cậu chỉ là top 7 cuộc thi, nhưng đó đã là một thành tựu rất lớn rồi, trường Lam Hải trước kia cao nhất mới lọt vào top 50, sau đó bị loại.
Giản Trí Hâm ăn uống no say, cái bụng nhỏ tròn vo một cục.
Cậu vất vả lắm mới chuồn lên được tầng 2 nghỉ ngơi.
Tầng 2 là tầng dành cho mọi người nghỉ ngơi nên rất yên tĩnh, chỉ có vài người đang nằm ngủ trên ghế.
Giản Trí Hâm đứng trên lan can, tầm mắt phóng ra dãy hoa tử đằng dài dằng dặc.
Mỗi lúc yên tĩnh như vậy, Giản Trí Hâm lại nhớ Trịnh Cảnh Dư.
Cả hai quấn quít suốt cả một kì nghỉ đông, Trịnh Cảnh Dư còn có ý muốn dẫn cậu về ra mắt gia đình vào giáng sinh.
Nhưng công việc bên Mỹ của bác Trịnh lại gặp chút vấn đề, mãi đến mùa xuân họ mới về nước.
Giản Trí Hâm có chút hồi hộp, cậu rất ít khi gặp hai bác, trong trí nhớ của cậu, hai bác đều là người rất cuồng công việc, luôn để Trịnh Cảnh Dư một mình.
Giản Trí Hâm hồi bé có lần bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của bác Trịnh, cậu đã luôn sợ hãi người đàn ông này, có vẻ cha của Trịnh Cảnh Dư là một người rất nghiêm khắc.
Còn bác Mai - mẹ của Trịnh Cảnh Dư - thì rất đẹp, Giản Trí Hâm chỉ nhớ bà đẹp giống như nữ thần Hera vậy, còn tính cách thì cậu không rõ.
Trịnh Cảnh Dư từ bé đã luôn ôm gối sang nhà Giản Trí Hâm ngủ, từ lúc có kí ức, bên cạnh Giản Trí Hâm đã xuất hiện một Trịnh Cảnh Dư luôn bám lấy cậu.
Khi đó, cha mẹ Trịnh thỉnh thoảng vẫn sang nhà cậu để trò chuyện, hỏi han, có khi sẽ đón Trịnh Cảnh Dư về.
Về sau, hai người họ và em gái Trịnh Cảnh Dư ra nước ngoài làm ăn, chỉ còn Trịnh Cảnh Dư một mình.
Giản Trí Hâm luôn thấy anh rất đáng thương, vậy nên luôn nhường nhịn anh, tối đi ngủ còn cho cắn mình một cái.
Mải lạc trong dòng suy nghĩ, Giản Trí Hâm lúc này mới phát hiện, phía dưới gốc tử đằng xuất hiện một bóng hình quen thuộc.
Cậu không biết Trịnh Cảnh Dư đã đến từ lúc nào, chỉ biết là ngay lúc này cả thế giới như ngưng đọng, trong mắt hai người chỉ có nhau.
Ánh mắt Trịnh Cảnh Dư luôn chung thuỷ chứa bóng hình của Giản Trí Hâm, còn đôi mắt Giản Trí Hâm cũng chỉ có duy nhất một Trịnh Cảnh Dư trong đó.