- Không sao mà, chúng ta có thể làm lại, tiếp tục cố gắng

- Hức..ừm

Giản Trí Hâm ngoan ngoãn gật đầu lia lịa, cả gương mặt cậu ấn chặt vào lồng ngực Trịnh Cảnh Dư, chỉ lộ ra mái tóc màu đen óng lắc lư.

- Về thôi, hôm nay chúng ta đi chơi nhé

Trịnh Cảnh Dư vừa nói, anh vừa lấy từ trong túi ra một tờ giấy lau khoé mắt của Giản Trí Hâm.

Nhìn người thương khóc hai mắt đỏ hoe, Trịnh Cảnh Dư không chịu được.

Chóp mũi Giản Trí Hâm đỏ hồng, cả gương mặt cũng đỏ ửng, khoé mắt còn vệt nước.

Cậu ngước đôi mắt ngập nước nhìn Trịnh Cảnh Dư, sau đó lắc đầu, đôi mắt chớp chớp làm một giọt lệ rơi xuống.

Trịnh Cảnh Dư đau lòng, trái tim như thắt lại.

Bảo bối nhà anh lại buồn rồi, đã hứa sẽ khiến em ấy luôn cười mà.

Anh cúi đầu đặt lên khoé mắt ửng đỏ một nụ hôn ấm áp.

Đôi môi nhàn nhạt mềm mại áp lên mắt, Giản Trí Hâm đột nhiên khóc càng lớn hơn.

Hai tay cậu túm chặt cạnh áo của Trịnh Cảnh Dư, khóc đến tức tưởi.

- Sao...sao khóc lớn hơn nữa vậy, đừng khóc nữa mà, tao đau lòng lắm

Trịnh Cảnh Dư luống cuống tay chân, cậu vội vàng bế Giản Trí Hâm lên rồi ngồi xuống chiếc ghế nhỏ đặt trước đàn piano.

Giản Trí Hâm co rút người ôm lấy Trịnh Cảnh Dư như chú gấu koala, cả cơ thể run rẩy đầy ấm ức.

Cậu sợ Trịnh Cảnh Dư đau lòng, nhưng đứng trước một Trịnh Cảnh Dư ấm áp như thế, ngọt ngào như thế, cậu không thể kìm nén nước mắt.

Trịnh Cảnh Dư nhìn chiếc đàn đen bóng trước mặt, lại nhìn đến nhóc con nhà mình đang ôm chặt cứng không buông.

Anh vuốt tóc cậu hai cái, âm thanh tràn đầy ôn nhu nói không sao đâu, có Dư Dư ở đây rồi.
Trịnh Cảnh Dư không biết đánh piano, bản nhạc duy nhất anh học được là ABC.

Trịnh Cảnh Dư theo trí nhớ chậm rãi đánh lên từng nốt trong bài hát ABC quen thuộc.

Vật vã một hồi, Trịnh Cảnh Dư mới coi như là hoàn thành bài hát.
Bản nhạc chắp vá của Trịnh Cảnh Dư đã thành công khiến Giản Trí Hâm bật cười.

Tiếng cười khúc khích nhỏ nhẹ khẽ cào vào lòng Trịnh Cảnh Dư, khiến anh không kìm được mà hôn lên trán cậu một cái.

Giản Trí Hâm cũng vụng về đáp lại bằng một nụ hôn vào môi.

Sau đó cậu đứng dậy rồi ngồi lại vào lòng Trịnh Cảnh Dư, đối mặt với cây đàn piano.

- Cố len Quả Quả, tao tin bảo bối nhà tao là giỏi nhất

- Nhưng tao đã đàn sai - Giản Trí Hâm rũ mắt

- Không sao cả, nếu sai 1 lần hãy thử 10 lần, sao 10 lần hãy thử 100 lần, mày chỉ thất bại khi mày dừng lại thôi
- Ừm

Nhìn đôi mắt tràn đầy tình yêu của Trịnh Cảnh Dư, Giản Trí Hâm cảm thấy được an ủi.

Đúng vậy, là cậu đã quá tiêu cực rồi.

Con đường đánh đàn trước đây quá suôn sẻ, khiến Giản Trí Hâm đã quá tự tin.

Lần này, bản nhạc Levent của người mà cậu hâm mộ nhất đã giúp cậu tỉnh táo, giúp cậu biết bản thân mình đang đứng ở đâu.
Ngã ở đâu thì đứng lên ở đó
Đạo lý đơn giản mày, Giản Trí Hâm làm được.
Những ngón tay thon dài lần nữa lướt trên những phím đàn.

Giản Trí Hâm cố gắng đánh theo trí nhớ, âm thanh biến chuyển ảo diệu, không gian được những nốt nhạc vẽ lên vừa như thiên đường, lại như địa ngục.

Trịnh Cảnh Dư nghe không hiểu mấy nốt nhạc này, nhưng trái tim anh lại thấy hơi nhói.

Trịnh Cảnh Dư nhớ về một kiếp trước, nhớ về khoảnh khắc cuối cùng của bản thân.

Nhìn thấy Giản Trí Hâm nằm giữa biển lửa ngùn ngụt, một bàn tay siết chặt lấy bụng, đôi mắt nhắm nghiền.

Trịnh Cảnh Dư chạy nhanh đến đỡ người dậy, vừa khóc vừa gọi tên Giản Trí Hâm.

Anh gọi đến lúc bản thân cũng khuỵu xuống, vô lực nắm chặt bàn tay còn lại của Giản Trí Hâm trước khi nhắm mắt.

Vừa là địa ngục, lại giống như thiên đường
Đến tận lúc mất đi, ước muốn của Trịnh Cảnh Dư cũng chỉ là được nắm lấy bàn tay của Giản Trí Hâm, dù chỉ là một bàn tay đã mất dần độ ấm.

Âm thanh đứt gãy, Giản Trí Hâm dừng lại giữa chừng.

Cậu đã đi gần hết đoạn nhạc, nhưng nhạc phổ thật sự rất khó nhớ, Giản Trí Hâm vẫn chưa thể nhớ hoàn chỉnh.

Tuy có chút thất vọng nhưng như vậy là đã khá hơn nhiều rồi.

Giản Trí Hâm vui vẻ quay lại, muốn nói cảm ơn với Trịnh Cảnh Dư thì thấy gương mặt người yêu đã thấm đẫm nước mắt.

Đã rất lâu rồi, Trịnh Cảnh Dư mới khóc như vậy.

Giản Trí Hâm vội vàng đưa hai tay bưng gương mặt điển trai của Trịnh Cảnh Dư, dồn dập hỏi
- Cảnh Dư, mày làm sao thế? Tại sao lại khóc, có phải tao làm gì sai không? Hay mày đau chỗ nào, để tao kiểm tra, mau!

Giản Trí Hâm khua tay loạn xạ, bàn tay mò mẫm khắp cơ thể muốn kiểm tra.

Trịnh Cảnh Dư bị đánh thức khỏi những kí ức không vui kia, anh nhanh chóng bắt lấy bàn tay loạn xạ của Giản Trí Hâm.
Trịnh Cảnh Dư đưa lòng bàn tay lên, sau đó áp đôi môi của mình vào.

Anh để bàn tay ấm áp của cậu lên má mình, rồi cong miệng cười
- Không sao đâu, tao không đau ở đâu cả.

Chỉ là nhớ đến một vài chuyện không vui thôi, bản nhạc này thần kì thật đó, nó khiến tao như vừa ở thiên đường, vừa ở địa ngục vậy.
- Không cho giấu - Giản Trí Hâm xoay người lại đối diện với Trịnh Cảnh Dư, hai tay cậu ôm choàng lấy cổ hắn - Phải nói hết

Trịnh Cảnh Dư biết Giản Trí Hâm rất bướng bỉnh, là loại cứng đầu không thể uốn nắn.
- Tao nhớ đến kiếp trước - Trịnh Cảnh Dư hôn lên tóc của Giản Trí Hâm, vừa kể vừa an ủi - Tao nhớ hình ảnh mày nằm im lặng trên nền đất, mày không đánh tao, không mắng tao, không chê tao quản nhiều nữa, mày chỉ nằm im lử đó thôi

- Vậy sao, vậy tao có đẹp không? - Trịnh Cảnh Dư luồn tay vào mái tóc đen dày của Trịnh Cảnh Dư vuốt ve

- Mày...!rất gầy! Tao ôm mày khóc rất lâu, vừa khóc vừa gọi nhưng mày không chịu dậy.

Sau đó tao đan tay tao vào tay mày, rồi ngã xuống, bên cạnh mày.

Mày biết không - Trịnh Cảnh Dư lui đầu ra sau, đối diện với ánh mắt xúc động của Giản Trí Hâm - Lúc đó tao không hề hối hận, tao không hối hận vì đã chạy vào với mày, tao được cầm tay mày, được ở bên mày đến lúc chết, là thiên đường giữa địa ngục, tao..
- Đừng nói nữa - Giản Trí Hâm nhanh chóng chặn miệng Trịnh Cảnh Dư lại, đôi mắt xao động như có cơn gió mạnh quét qua mặt hồ - Kiếp trước là tao sai, tao phụ mày, tao xin l
Lời chưa nói dứt, đôi môi anh đào đã bị phủ lên bởi đôi môi nhàn nhạt mềm mại.

Trịnh Cảnh Dư từng chút một gặm cắn bờ môi quen thuộc, giống như trẻ nhỏ ăn que kẹo mà chúng thích nhất, vừa ăn vừa liếm láp nhè nhẹ như sợ hết.

- Không nói xin lỗi, kiếp trước đã qua rồi, chỉ là bản nhạc có sức gợi quá khủng khiếp thôi.

Nhé?

- Ừm

Giản Trí Hâm ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt cong cong xinh đẹp.

- Đi về thôi, tao dẫn mày đi ăn rồi chúng ta đi xem phim nhé?

- Tuân lệnh, Trịnh đại nhân!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play