Lưu Nhạn tao nhã đàn hết khúc dạo đầu.

Vừa ngẩng đầu lên, cô đã bắt gặp ánh mắt bái phục của Giản Trí Hâm.

Lưu Nhạn cất tiếng cười nhẹ, dịu dàng như gió xuân đánh thức Giản Trí Hâm đang say mê
- Chị Lưu Nhạn giỏi quá
Giản Trí Hâm khen cô một câu, rồi vỗ tay.

Trên gương mặt cậu nhóc tràn đầy vẻ hâm mộ, không hề có chút địch ý dù người kia là đối thủ của mình.

Giản Trí Hâm không phải không hiếu thắng, nhưng bại trước Lưu Nhạn thì cậu bằng lòng.

Lưu Nhạn khi đàn khí chất xuất thần, giống như thần tiên từ trên trời rót từng nốt nhạc xuống nhân gian.

Lưu Nhạn nghiêng đầu nói cảm ơn, từng lọn tóc xoăn nhẹ đen óng ả khẽ trượt xuống bả vai, để lộ chiếc cổ trắng muốt kiêu hãnh.

- Đến lượt cậu
Giản Trí Hâm căng thẳng gật đầu, cậu cảm nhận được áp lực do Lưu Nhạn tạo ra.

Giản Trí Hâm nhắm mắt, hít vào một ngụm không khí lớn rồi thở ra, từng ngón tay di chuyển trên những phím đàn.

Phần giữa bản Levent chia làm 2 tiểu phần nhỏ.

Tiểu phần 1 mang tên "Khúc hoan ca", tiểu phần 2 mang tên "Nỗi thống khổ của chàng kị sĩ"

Giản Trí Hâm đang đánh "Khúc hoan ca", nhưng âm thanh của nó thì không vui như tên gọi.
Những nốt kéo dài thê lương, khiến trái tim của Giản Trí Hâm trùng xuống.

Giản Trí Hâm như trở lại kiếp trước, đứng trong căn phòng ngập ngụa khói, bất lực và nhỏ bé biết bao.

Nhịp điệu bài hát được đẩy lên nhanh dần, nhanh dần, khiến 10 ngón tay của Giản Trí Hâm không có thời gian nghỉ.

Lưu Nhạn đứng ngoài, cái đầu xinh đẹp gật gù.

Giản Trí Hâm không làm cô thất vọng, nhìn vẻ mặt của cậu là biết, cậu đang chơi nhạc bằng cả linh hồn.

Lưu Nhạn nhàn nhã nhấp một ngụm trà, vẻ mặt vô cùng điềm tĩnh, khắc hẳn so với biểu cảm ưu sầu của Giản Trí Hâm.

Đó là vì Lưu Nhạn đã quen quản lí biểu cảm, thật ra trong lòng cô đang có một cơn sóng, là một cơn sóng thần.

Nó theo từng nốt nhạc mà đánh ập vào trái tim cô, khiến trái tim xao động liên hồi.

Khúc cao trào đã qua, từng nốt nhạc giờ đây lại trở về chậm rãi.

Nhưng cái chậm rãi bây giờ là sự chậm rãi của bình yên, sự nhàn nhã của tâm hồn.

Trái tim của Giản Trí Hâm như được tưới một dòng nước mát lành, giống như khi cậu tưởng cậu đã chết vì phổi căng đầy khói độc thì cậu lại hồi sinh, và hạnh phúc trong vòng tay của Trịnh Cảnh Dư.

Tiếng đàn dừng lại đã lâu, căn phòng vẫn im lặng như tờ.

Có chăng thì là tiếng tích tắc của đồng hồ báo hiệu trời đang dần về trưa.

Lưu Nhạn vẫn ngồi im chỗ cũ, đôi mắt hạnh nhắm lại, bàn tay gõ gõ từng nhịp lên mặt bàn gỗ.

Giản Trí Hâm ngồi trước cây đàn, trong lòng tràn đầy hỗn loạn.
Cậu vừa trải qua một đống cảm xúc, không chỉ đơn thuần là vui và buồn.

Giản Trí Hâm lần nữa nhớ lại kiếp trước, nhớ lại những đau khổ của cậu.

Nhưng cậu cũng được chữa lành bằng sự yên bình của hiện tại, bằng những ngọt ngào của Trịnh Cảnh Dư.
Chỉ một phần nhỏ trong bản nhạc đã khơi gợi nhiều thứ đến thế, Giản Trí Hâm không khỏi khâm phục người được gọi là Tolies.

Phải thật sự tinh tế và tài năng, Tolies mới soạn ra được bản nhạc đầy tuyệt diệu này.
Lưu Nhạn mở mắt liếc nhìn chiếc đồng hồ quả lắc treo tường.

Kim giờ đã gần chạm số 10, cô còn có cuộc hẹn lúc 10 rưỡi.

Lưu Nhạn đặt tách trà đã cạn xuống chiếc bàn gỗ, rồi nói với Giản Trí Hâm
- Bây giờ tôi có hẹn với một người bạn, chúng ta hẹn chiều nay được chứ?

Giản Trí Hâm nghe âm thanh nhu hoà của Lưu Nhạn, vội vã quay trở về hiện thực.

Cậu luống cuống đáp lại cô
- Vâng...vâng ạ!

- Add wechat nào, giờ giấc và lịch hẹn tôi sẽ gửi qua wechat nhé - Lưu Nhạn giơ giơ chiếc điện thoại trước mặt

Giản Trí Hâm và Lưu Nhạn add wechat sau đó tách ra ai về nhà đó.

Giản Trí Hâm vừa ra khỏi phòng tập, cậu toan trở về phòng thì gặp Lục Kì Phong và Lam Nhu đi tới.
Lam Nhu vui vẻ chào hỏi Giản Trí Hâm, Lục Kì Phong cũng lịch sự chào cậu một câu khách sáo

Giản Trí Hâm nhìn đôi uyên ương trước mặt, trong lòng không khỏi yên tâm.

Cậu cũng không tiếc một nụ cười dành cho 2 người

- Ồ, trùng hợp quá, hai người đi đâu thế?

- Chúng tôi đi xem phim, đây nè
Lam Nhu nhanh nhảu khoe hai chiếc vé xem phim.

Giản Trí Hâm mỉm cười:
- Vậy sao, tốt quá, hai người chơi vui nhé, tôi về trước đây

Nói xong Giản Trí Hâm nhanh chân rời đi, trước khi đi còn bắt một cuộc điện thoại.
- Ừm, tao sắp về rồi, mày nấu cơm cho tao đi

Lục Kì Phong nhìn theo bóng lưng người đi, rồi cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Lam Nhu.

Anh xoa mái tóc bông mềm của cậu, mỉm cười
- Đến giờ trưa rồi, anh đưa em đi ăn

- Vâng
Lam Nhu cười thật tươi, trên má còn có hai lúm đồng tiền duyên dáng.

Vào khoảnh khắc không ai thấy, Lục Kì Phong đặt lên chiếc má lúm một nụ hôn phớt rồi nhanh chóng đi trước, để Lam Nhu theo sau.

Không khí giữa hai người bỗng trở nên ngại ngùng.

Vành tai Lục Kì Phong hơi đỏ, có lẽ hắn đang ngại, và Lam Nhu cũng thế.
Giản Trí Hâm về đến nhà, các ngón tay có phần hơi mỏi do tiết tấu bản nhạc quá nhanh.
- Tao về rồi - Giản Trí Hâm nói lớn

- Mừng mày về - Trịnh Cảnh Dư mặc tạp dề hình gấu dâu lúi húi trong bếp nói vọng ra
Giản Trí Hâm bỗng cảm thấy hai người giống như vợ chồng.

Cậu là người chồng mẫn cán làm ăn bên ngoài, còn anh là cô vợ đảm đang chăm lo bếp núc.
Giản Trí Hâm gần như chạy đến ôm chầm thắt lưng Trịnh Cảnh Dư, hít hà mùi hương của anh
- Mày giống vợ tao quá đi, Cảnh Dư

- Hửm? Ai vợ cơ?
Trịnh Cảnh Dư vừa nếm thử nước canh vừa hỏi lại.

Giản Trí Hâm cũng rất tự nhiên nhắc lại
- Mày đó, tao là chồng mới đi làm về, còn mày là cô vợ đảm đang của tao

Nói xong, Giản Trí Hâm cười hì hì rúc mặt vào lưng của Trịnh Cảnh Dư, cọ tới cọ lui.

Trịnh Cảnh Dư tắt bếp rồi đậy vung lại.

Anh quay người lại, bắt gặp ánh mắt đầy ý cười của Giản Trí Hâm.

Trịnh Cảnh Dư không nói gì, khoé môi cũng mỉm cười.

Anh bế thốc cậu lên, Giản Trí Hâm chỉ kịp kêu một tiếng rồi bị chặn lại bởi nụ hôn ướt át.

Giản Trí Hâm vừa hôn, bàn tay không an phận vừa luồn vào trong chiếc áo hoodie dày dặn tìm kiếm hai *** *** ***.

Đôi mắt Giản Trí Hâm dạt dào nước, cổ họng phát ra âm thanh mĩ miều như một chú mèo.

- Đừng...đừng mà Cảnh Dư

Giản Trí Hâm chặn lại bàn tay càn quấy của Trịnh Cảnh Dư, âm thanh phát ra êm tai dụ hoặc.

Trịnh Cảnh Dư cắn vào vành tai cậu một ngụm, rồi trầm giọng nói

- Vậy ai là vợ nào?

- Tao..tao là vợ

Giản Trí Hâm nhanh chóng nhận thua, cậu không thể vác cái mông sưng đi gặp chị Lưu Nhạn được.
- Vậy tao là gì của mày? - Trịnh Cảnh Dư giả ngu

- Chồng, mày là chồng của tao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play