Vòng thứ 2 của cuộc thi sẽ bắt đầu vào mấy ngày sau, giờ là thời gian các thí sinh chuẩn bị cho vòng thi.
Giản Trí Hâm khoá cửa phòng, sau đó tự thưởng cho bản thân một ngày nghỉ ngơi nhàn nhã sau vòng 1.
Cậu có thứ hạng khá cao trên bảng xếp hạng.

Vòng 1 của phần độc tấu piano có 106 thí sinh tham gia, đã loại một nửa, tức đã loại 53 thí sinh.

Giản Trí Hâm xếp thứ 5 trên tổng số 53, là một thứ hạng an toàn.
Giản Trí Hâm ngồi trong một quán cà phê, cậu gọi một ly cà phê sữa nóng.

Cảm giác ấm nóng, hơi đắng nhẹ, cà phê thơm mùi sữa, quán còn chu đáo có thêm bánh quy ăn cùng.

Nói chung khá là ngon, Giản Trí Hâm cũng khá dễ tính nên rất hài lòng.
Đang nhà nhã thưởng thức ly cà phê nóng cùng bánh quy thơm giòn, thời gian thảnh thơi của Giản Trí Hâm bị phá vỡ bởi một giọng nói.
- Trí Hâm, trùng hợp thật
Giản Trí Hâm đặt cốc cà phê xuống bàn, nét cười dần dần biến mất.

Lục Kì Phong tự nhiên như ruồi kéo ghế ngồi cạnh, còn đưa tay hi một cái, trên mặt là nét tươi cười
- Ồ, cũng trùng hợp thật
- Em uống cà phê sao, anh nhớ em chưa từng thích đắng mà
- Tôi thức khuya nhiều nên phải uống cà phê, dần dần thành quen thôi

- Thức khuya? Sao thế?
Lục Kì Phong nhíu mày đau lòng, hắn toan đưa tay lên vén lọn tóc bên mang tai của Giản Trí Hâm thì cậu tránh đi, còn nhanh tay vén tóc ra sau tai
- Không có gì đâu, không còn gì đáng nói nữa rồi
Giản Trí Hâm nhàn nhã uống nốt cốc cà phê, ăn nốt miếng bánh quy rồi đứng dậy trả tiền, trước khi đi còn lịch sự nói tạm biệt với Lục Kì Phong.
Lục Kì Phong ngồi tại bàn, không bám theo nữa.

Hắn ngẩng đầu lên gọi 1 cốc cà phê đắng, sau đó dựa lưng vào thành ghế quan sát bóng lưng của Giản Trí Hâm.

Lục Kì Phong nhắm mắt, từ từ nhớ lại một kiếp trước.
Khi ấy, Giản Trí Hâm chưa bao giờ cho hắn nhìn thấy bóng lưng của cậu.
Nếu nói chuyện tình yêu phải đi 100 bước, thì Giản Trí Hâm đã bước đến bước 102.

Cậu như một vầng dương quang sáng chói, luôn ôm lấy hắn và che chở hắn đi qua đêm đen.

Lục Kì Phong cho rằng Giản Trí Hâm yêu mình là tất nhiên, là điều mà định mệnh an bài.

Nhưng chỉ khi vầng dương quang ấy mất đi, hắn mới biết cái gì gọi là lạnh lẽo.

Lục Kì Phong đã sai lầm một kiếp, chính hắn đã tự xua đi ánh sáng, vậy nên phải tự mình hứng chịu những cơn giông.
Bồi bàn mang cà phê đến, Lục Kì Phong cầm ly cà phê đưa lên miệng.

Vị đắng của cà phê hoà cùng vị đắng trong lòng, quả thực không thể diễn tả thành lời.
Lục Kì Phong lắc đầu, nở ra một nụ cười buồn bã.
Bóng lưng Giản Trí Hâm cũng đã biến mất từ lâu.

Đến cuối cùng, đến bóng lưng cậu cũng không thèm cho hắn, chứ nói gì đến tình yêu.
Có lẽ kiếp này hắn nên buông tay đi thôi.

Giản Trí Hâm của hắn xứng đáng có một tình yêu khác đẹp hơn, tuyệt vời hơn.

Mà điều đó thì Lục Kì Phong đã không còn cách nào thực hiện cho cậu.
Đinh đinh
Tiếng chuông treo ở cửa tiệm vang lên, một vị khách nữa bước vào.

Vị khách mang vóc dáng nhỏ nhắn, nửa gương mặt dấu sau lớp khăn len đỏ.

Vị khách nhìn quanh quất một lượt, sau đó ánh mắt dừng trên Lục Kì Phong.

Lục Kì Phong bỗng thấy trên bàn có một bóng đen.

Hắn từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thấy một thiếu niên quen mắt đứng trước bàn.

Thiếu niên khoác một chiếc áo dạ dày dài qua mông, đuôi mắt và má hơi ửng đỏ, có chút đáng yêu.
- Lam Nhu?
Lục Kì Phong hạ tách cà phê đã nguội xuống, sau đó từ tốn hỏi.
Lam Nhu thấy Lục Kì Phong nhớ tên mình, trong lòng sướng điên lên được nhưng vẫn cố kiềm lại.

Cậu kéo ghế ngồi xuống bên cạnh hắn, sau đó gỡ chiếc khăn len xuống để lộ gương mặt trắng trắng hồng hồng đáng yêu.
Nhất thời, Lục Kì Phong như nhìn thấy một cậu nhóc bé tuổi tò tò sau lưng mình, miệng không ngừng gọi anh ơi anh à.
Lam Nhu lấy từ trong túi áo khoác ra một hộp gỗ nhỏ đã sờn cũ.

Cậu mở hộp gỗ ra, lấy từ trong một sợi dây chuyền bạc có hình cỏ ba lá đã cũ, nhưng có vẻ sợi dây được bảo quản kĩ lưỡng nên vẫn khá sáng.
Lam Nhu đẩy hộp gỗ đến trước mặt Lục Kì Phong, sau đó nói
- Anh Kì Phong, em...em trả lại cho anh
- Cái này là?
Lục Kì Phong cầm sợi dây chuyền lên ngắm nghía, thấy hơi quen quen.
Lam Nhu biết đối phương đã quên rồi, nhưng đến tận lúc này cậu cũng vẫn đau lòng khi thấy hắn như vậy.

Hoá ra chỉ có mình Lam Nhu ngốc ngốc nghếch nghếch ôm lấy mối tình hư ảo, còn người nọ đã sớm cho vào dĩ vãng.
- Sợi dây chuyền này là của anh - Lam Nhu cười nhẹ - Chắc anh đã quên rồi, vào năm em 7 tuổi, anh 9 tuổi, em vẫn luôn bị bắt nạt, là anh đứng ra bảo vệ em, chơi với em.

Anh và em rất thân nhau, em rất yêu quý anh
Vẻ mặt Lục Kì Phong vẫn mù mờ, hình như đúng là có chuyện như vậy thật.
- Sau đó, anh phải rời đi, anh đã tặng em sợi dây chuyền này, anh đã bảo chỉ cần đeo sợi dây chuyền này, anh sẽ nhận ra - Ánh măt Lam Nhu ảm đạm - Nhưng có vẻ anh đã quên rồi, vậy nên cũng không còn quan trọng nữa, em trả lại cho anh, vật phải về với chủ thôi, coi như em giúp anh bảo dưỡng.

Lam Nhu ngẩng đầu, cười một nụ cười tươi với Lục Kì Phong.

Sau đó cậu đứng dậy, cúi người nói tạm biệt với Lục Kì Phong rồi xoay người ra về.
Lam Nhu vừa bước được một bước, Lục Kì Phong đã nắm lấy tay kéo cậu lại.

Lục Kì Phong cầm lấy sợi dây chuyền, sau đó nói
- Anh xin lỗi, anh...anh lại quên mất người quan trọng như em, anh quả thật là một thằng tồi.

Nhưng em sẽ cho anh cơ hội để sửa sai chứ? Anh muốn thực hiện lời hứa năm xưa, anh đã nhớ ra rồi.
Lam Nhu như không tin vào tai mình.

Lục Kì Phong nói vậy là sao? Anh có nhơ năm xưa mình đã hứa gì không?
Lam Nhu nhỏ ôm lấy Lục Kì Phong, nước mắt nước mũi tèm lem.

Lục Kì Phong cười bất lực xoa đầu Lam Nhu, sau đó dúi vào tay cậu nhóc một sợi dây chuyền hình cỏ ba lá
- Nhu, em cứ đeo sợi dây chuyền này, anh sẽ nhận ra em, anh hứa ngay khi anh nhận ra em, anh sẽ ôm em vào lòng
- Hức...không....không muốn....cưới anh, em muốn cưới anh cơ
- Cưới anh? - Lục Kì Phong bật cười
- Ừm ừm - Lam Nhu gật đầu thật mạnh
- Ừ, anh sẽ cưới em, ngay khi anh nhận ra em

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play