Trịnh Cảnh Dư mở cửa phòng, điều đầu tiên là áp Giản Trí Hâm lên tường hôn môi.
Đôi môi anh đạo bị chà xát nhiều lần có phần hơi đỏ, trông cũng ngon mắt hơn rất nhiều.
Bàn tay Trịnh Cảnh Dư luồn xuống áo của Giản Trí Hâm, xâm nhập qua lớp áo vest mà sờ nắn phần da thịt mềm mại bên trong.
Giản Trí Hâm cơ thể vốn nhạy cảm tiếp xúc với đụng chạm mới mẻ của Trịnh Cảnh Dư liền như có điện đi qua cơ thể, đôi chân cũng hơi nhũn ra.
Trịnh Cảnh Dư thuần thục cởi bỏ áo vest của Giản Trí Hâm, tiếp đó cởi vài cúc trên của chiếc sơ mi trắng.
Giản Trí Hâm ánh mắt động t.ình nhìn Trịnh Cảnh Dư, mơ mơ màng màng hết sức câu dẫn.
Ai mà nhìn thấy vẻ mặt này của Giản Trí Hâm, đảm bảo hồn phách sẽ bị câu đi phân nửa.
Giản Trí Hâm cắn cắn ngón tay, đôi mắt ngập nước uất ức nhìn Trịnh Cảnh Dư sờ loạn bên dưới, miệng nhỏ phát ra vài âm thanh ưm a vụn vặt.
Trịnh Cảnh Dư cởi hết áo của Giản Trí Hâm, bàn tay liền chà xát lên hai điểm hồng hồng trước ngực.
Hai *** *** *** bị kích th.ích liền căng lên, mà vẻ mặt lúc này của Giản Trí Hâm cũng vô cùng đặc sắc.
Trịnh Cảnh Dư xoa n.ắn chán chê bầu ng.ực mềm mềm thì cúi xuống.
Anh há miệng cắn lấy *** *** ***, khiến Giản Trí Hâm kêu lên một tiếng
- Ư..hức!
Bàn tay hư hỏng của Trịnh Cảnh Dư sớm đã trườn đến bờ m.ông căng tròn của Giản Trí Hâm.
Giản Trí Hâm có vóc dáng mảnh khảnh, nhưng hai quả đào vẫn có chút thịt, khi sờ mềm mềm, căng tròn rất thích tay.
Trịnh Cảnh Dư vuốt dọc sống lưng Giản Trí Hâm, khiến cậu ngứa ngáy, ánh mắt ướt át nhìn Trịnh Cảnh Dư không rời.
Phân thân của Trịnh Cảnh Dư cũng đã sớm rục rịch, Tiểu Dư Dư đang biểu tình rồi.
Muốn được ăn no!!
Thưởng thức xong hai viên hồng đậu khả ái, Trịnh Cảnh Dư tiếp tục cởi th.ắt lưng của Giản Trí Hâm.
Quần của Giản Trí Hâm nhanh chóng bị cởi xuống, để lộ đôi chân vừa thon vừa dài, lại trắng ngần tinh tế như một đôi đũa ngọc.
Giản Trí Hâm lý trí đã sớm phủ đầy sương mờ, cậu nhận thấy hai điểm trước ngực đã bị bỏ qua, bàn tay vừa định đưa lên tự an ủi thì phân thân truyền đến cảm giác ấm nóng, ẩm ướt.
- Ư...ưm..
đừng mà Cảnh Dư, tao ch..chưa tắm - Giản Trí Hâm khẽ đẩy đầu Trịnh Cảnh Dư, nhưng cánh tay vô lực lại giống như đang xoa tóc
Trịnh Cảnh Dư ngậm nuốt Tiểu Quả Quả vào miệng, còn cẩn thận tìm tới hậu huyệt non mềm đang khép mở vì nhục d.ục ái tình.
Giản Trí Hâm vừa định lên tiếng, nhưng âm thanh thoát ra khỏi khoang miệng toàn bộ đều là tiếng r.ên rỉ đứt quãng kh.iêu gợi.
Kĩ thuật của Trịnh Cảnh Dư thực sự tốt, đại não Giản Trí Hâm trống rỗng, bàn tay vô thức đưa lên an ủi hai điểm hồng nhuận trước ngực.
Bàn tay Trịnh Cảnh Dư mơn tr.ớn bên ngoài hậu huyệt, thỉnh thoảng còn chọc chọc vài cái trêu đùa nơi khó nói.
Giản Trí Hâm cảm thấy ngứa ngáy khi bị Trịnh Cảnh Dư trêu đùa, cậu cất giọng năn nỉ
- Cảnh Dư...hức...cho vào đi mà...ư..
- Gọi một tiếng chồng đi - Trịnh Cảnh Dư nở nụ cười ranh mãnh, bàn tay nghịch ngợm vẫn tiếp tục trêu đùa
- Chồng, chồng ơi - Giản Trí Hâm không do dự gọi liền hai tiếng chồng, giọng nói mềm mại như nước, mang theo âm mũi đầy nũng nịu khiến Trịnh Cảnh Dư hoàn toàn đầu hàng - Cho em, em muốn...ưm...
- Ha...Quả Quả thật ngoan
Trịnh Cảnh Dư bế xốc Giản Trí Hâm đặt lên giường.
Anh đan mười ngón tay vào tay Giản Trí Hâm, cúi người tiếp tục hôn môi.
Môi lưỡi triền miên tạo lên âm thanh chụt chụt đầy ám muội, Trịnh Cảnh Dư tách mở hàm răng Giản Trí Hâm, quấn lấy đầu lưỡi thưởng thức mật ngọt.
Bàn tay Trịnh Cảnh Dư lớn hơn Giản Trí Hâm, ngón tay cũng to và dài hơn.
Ngay khi ngón tay vừa đưa vào nơi n.on mềm, Giản Trí Hâm đã kêu lên một tiếng
- A..
lạ...lạ lắm
Dù đã sống qua một đời, cũng từng lăn giường với Lục Kì Phong nhưng lần này làm với Trịnh Cảnh Dư, Giản Trí Hâm vẫn cảm thấy bỡ ngỡ.
- Ngoan, sẽ không lạ nữa
Trịnh Cảnh Dư đưa thêm ngón nữa khuấy đảo nội bích hồng hồng.
Sắc mặt Giản Trí Hâm biến đổi trắng trắng hồng hồng, trên trán mồ hôi cũng rịn ra một lớp mỏng, vẻ mặt mơ hồ đầy gợi cảm.
Giản Trí Hâm rên rỉ đứt quãng, âm thành càng lúc càng nhũn ra như nước, vào tai Trịnh Cảnh Dư không khác nào thuốc kích thích liều cao, ngón tay thon dài không ngừng khuấy đảo.
Nội bích non mềm bị kích thích không ngừng cắn nuốt ngón tay của Trịnh Cảnh Dư, càng ngày càng siết chặt.
Thấy hậu huyệt đã sẵn sàng, Trịnh Cảnh Dư rời tay cởi chiếc quần vướng víu dưới thân.
Tiểu Dư Dư oai phong đã đứng lên chễm chệ, nhìn qua lớp quần l.ót cũng thấy kích thước thật đáng lo cho hậu huyệt nhỏ bé của Giản Trí Hâm.
- Quả Quả ngoan, chồng cũng muốn
Trịnh Cảnh Dư đứng lên, Giản Trí Hâm cũng tự nhiên ngồi xuống.
Ánh mắt ph.óng đãng mơ màng nhìn đến Tiểu Dư Dư, vẻ mặt của Giản Trí Hâm cơ hồ đỏ lên một tông.
Moá, cái kích thước ch* đẻ gì vậy?!!
Nhìn lại Tiểu Quả Quả, phải nói là kiếm nhựa với kiếm hàng real.
Giản Trí Hâm chậm chạp kéo chiếc quần l.ót Kevin Clein của Trịnh Cảnh Dư xuống, Tiểu Dư Dư từ trong bật ra chạm vào tay của Giản Trí Hâm, vừa thô gân vừa nóng bỏng.
Giản Trí Hâm nhẹ nhàng cầm lấy Tiểu Dư Dư từ từ tuốt lộng.
Lòng bàn tay vừa mịn vừa mềm, lại hơi lành lạnh của Giản Trí Hâm khiến Trịnh Cảnh Dư cảm thấy thoả mãn.
Đã bao đêm mộng xuân ướt át với Giản Trí Hâm, đều không bằng người thật việc thật.
Giản Trí Hâm tuốt Tiểu Dư Dư càng lúc càng nhanh, sau đó trực tiếp ngậm lấy.
Khoang miệng vừa ẩm ướt vừa ấm nóng khiến tâm trí Trịnh Cảnh Dư như phát điên.
Giản Trí Hâm khổ sở phun nuốt Tiểu Dư Dư bằng tốc độ chậm rì, khiến phân thân Trịnh Cảnh Dư ngứa ngáy.
Trịnh Cảnh Dư luồn tay vào tóc Giản Trí Hâm, sau đó mạnh bạo ấn đầu cậu xuống, Tiểu Dư Dư tiến vào ngập cuống họng của Giản Trí Hâm, khiến cậu khó thở.
Giản Trí Hâm khó chịu đập đập vào đùi Trịnh Cảnh Dư, khoé mắt ửng hồng có vài giọt lệ uỷ khuất.
Trịnh Cảnh Dư thả lỏng tay, nhưng vẫn đặt tay trên đầu Giản Trí Hâm, điều khiển từng nhịp phun ra nuốt vào của cậu.
Đầu lưỡi Giản Trí Hâm vươn ra chạm đến phân thân gân guốc, sau đó li.ếm láp xung quanh.
Thỉnh thoảng, Giản Trí Hâm đưa mắt lên nhìn Trịnh Cảnh Dư.
Dưới góc nhìn của Trịnh Cảnh Dư, Giản Trí Hâm như một chú thỏ nhỏ bị bắt nạt, khoé mắt ửng hồng, vừa to vừa tròn, còn trong veo như mặt hồ sau mưa.
Dạo đầu đã qua, Trịnh Cảnh Dư đặt Giản Trí Hâm dưới thân.
Anh đặt Tiểu Dư Dư trước cửa động, ánh mắt nhìn đến Giản Trí Hâm đang mơ màng cắn m.út ngón tay.
- Quả Quả - Trịnh Cảnh Dư nói, giọng vừa khàn vừa trầm khiến Giản Trí Hâm ngứa ngáy
- Ư...!- Giản Trí Hâm đáp lại, thoát ra khỏi khuôn miệng toàn là tiếng rên rỉ cầu xin Trịnh Cảnh Dư đút vào - cho vào đi mà..hức...Dư Dư
Tiếng Dư Dư vừa ngọt ngào vừa *** **** khiến sợi dây lý trí cuối cùng của Trịnh Cảnh Dư đứt phựt.
Anh đưa Tiểu Dư Dư tiến vào nội bích non mềm, vừa đưa vào vừa thở hắt ra một hơi sung sướng.
Giản Trí Hâm bị đưa vào cảm thấy phần dưới có chút đau nhói, hậu huyệt co giãn ngậm chặt lấy Tiểu Dư Dư.
- Ưm...ư..to..đau...
Giản Trí Hâm nắm chặt tấm ga giường, đôi mắt ướt át nhìn Trịnh Cảnh Dư.
Trịnh Cảnh Dư cúi xuống hôn lên trán Giản Trí Hâm, ôn nhu nói
- Sẽ không đau nữa, thả lỏng nào, ngoan
Giọng nói nặng nề của Trịnh Cảnh Dư vang lên đều đều bên tai, Giản Trí Hâm lại như bị sai khiến mà hậu huyệt từ từ thả lỏng.
Trịnh Cảnh Dư từ từ đưa đẩy hông, từng nhịp đều mang theo khoái c.ảm vô hạn.
Giản Trí Hâm cong người, âm thanh rên rỉ lớn dần.
- Ưm....a...hức...Dư Dư....Dư Dư...
- Ơi? Chồng ở đây
Trịnh Cảnh Dư gia tăng nhịp ra vào, khiến Giản Trí Hâm hoàn toàn mất đi lý trí.
Căn phòng giờ đây chỉ còn âm thanh da thịt chạm vào nhau đầy thanh thuý, còn có tiếng rên rỉ phó.ng đãng của Giản Trí Hâm.
Trịnh Cảnh Dư càng làm càng hăng, làm đến khi Giản Trí Hâm kêu khóc cũng không dừng lại, chỉ thủ thỉ bên tai Giản Trí Hâm những lời dụ dỗ của một con sói gian manh.
Chỉ tội chú thỏ nhỏ Giản Trí Hâm, bị con sói Trịnh Cảnh Dư ức hiếp đến lạc giọng.