Giản Trí Hâm mở mắt thức dậy, điều đầu tiên làm là nhéo má mình một cái.
Có cảm giác, tốt quá! Không phải là mơ
Giản Trí Hâm vẫn luôn sợ, sợ rằng khi bản thân tỉnh giấc, xung quanh sẽ là ngọn lửa ngày đó, vô tình nuốt lấy cậu.
Giản Trí Hâm dù đã sống lại được hơn 1 tháng, nhưng cậu vẫn cảm thấy không chân thực.
Trong thâm tâm, Giản Trí Hâm vẫn sợ rằng sẽ có ngày tấy cả biến mất hết, hệt như bong bóng xà phòng, đẹp đẽ rồi cũng tan vào hư vô.
Reng reng reng
Điện thoại đặt ở đầu giường đổ chuông, màn hình phát ra ánh sáng xanh, hiển thị tên người gọi là Cha.
Cha mẹ Giản Trí Hâm ra nước ngoài đã được 2 tháng, kể từ khi cậu sống lại, cũng chưa có gặp họ.
Bỗng Giản Trí Hâm thấy sống mũi cay cay, hai mắt ươn ướt.
Kiếp trước, kể từ ngày Giản Trí Hâm xách vali đi theo Lục Kì Phong, cha mẹ tuyệt nhiên không liên lạc với cậu nữa.
Chỉ có lần đó cậu quỳ xuống cầu xin cha mẹ giúp đỡ Lục Kì Phong, hai bên mới miễn cưỡng cùng nhau ăn một bữa cơm.
Kể từ khi Lục Kì Phong phất lên, cha mẹ lại lần nữa biến mất khỏi cuộc đời của Giản Trí Hâm.
Giản Trí Hâm kìm nén tâm tình run run ấn nút gọi.
Đầu dây bên kia truyền đến một âm thanh trầm ổn, đĩnh đạc
- Trí Hâm, con có khoẻ không?
Trí Hâm, con có khoẻ không.
Câu này cất lên, lại khiến Giản Trí Hâm xúc động không nói lên lời.
Giản Trí Hâm mở miệng, nhưng cổ họng lại như bị cục đá chặn lại, không sao cất lên lời.
Đầu dây bên kia thấy Giản Trí Hâm không phản hồi, liền cất giọng lo lắng
- Trí Hâm? Con có ở đó không?
Sau câu nói đó, một giọng nữ truyền đến.
Âm thanh êm ái như nước, ngọt ngào như cây kẹo đường ngày bé truyền vào tai Giản Trí Hâm, cậu nhận ra đây là người mẹ mà cậu hằng mong nhớ
- Cục cưng, con sao vậy? Trả lời mẹ đi, Trí Hâm
Giản Trí Hâm đưa tay lên lau hàng nước mắt trên mặt, cậu từ từ mở lời
- Mẹ, con không sao, nãy sóng hơi yếu ạ
Giản Trí Hâm run run, chất giọng cũng không được tốt.
Hai vị phụ huynh bên kia nhận ra bất thường, nhưng Giản Trí Hâm không muốn nói thì thôi, về nhà từ từ tra hỏi cũng được.
Cha của Giản Trí Hâm - Giản Tuệ lên tiếng
- Ừ, không sao thì tốt.
Chiều nay 17 giờ 10 chúng ta sẽ hạ cánh, con thu xếp ra đón ta và mẹ con, được không?
- Ấy cái ông này, nói chuyện với con như bàn công việc vậy, cứng ngắc muốn chết - Mẹ của Giản Trí Hâm - Thẩm Thanh Hà cất tiếng trách móc chồng
- Có sao đâu bà, con trai lớn rồi phải tập làm quen, phải nhắc nhở con không được buông thả quá, sau này mới trưởng thành được
- Ông đúng là chán chết
Thẩm Thanh Hà lấy máy điện thoại của chồng, bà cất giọng vui mừng
- Quả Quả, chiều nay con ra đón cha mẹ ở sân bay nhé, giờ giấc thì cái ông kia đã nói rồi, còn nếu con bận thì...
- Không bận ạ, con sẽ ra
Giản Trí Hâm nhanh nhảu, cậu nhớ cha mẹ chết đi được, phải gặp chứ.
Từ lúc sống lại đến giờ, Giản Trí Hâm đều không dám nhấc máy gọi cho hai người họ, cậu thấy hổ thẹn và hối hận.
Kiếp trước, cậu là thằng bất hiếu, cha mẹ cậu tốt như thế, cậu lại đối xử với họ như vậy, chết là đáng lắm.
Giản Trí Hâm nghe âm thanh hai ông bà cãi vã chí choé ở đầu dây bên kia, cậu biết cha mẹ lại quên tắt điện thoại rồi.
Nhưng cậu cũng không vội tắt, Giản Trí Hâm áp máy vào tai, cậu lắng nghe từng câu từng chữ họ nói với nhau, đáy lòng Giản Trí Hâm ấm áp lạ lùng.
Cạch
Trịnh Cảnh Dư đẩy cửa bước vào, thấy người nọ đã tỉnh giấc, còn đang cầm điện thoại vừa nghe vừa cười ngây ngốc.
Nụ cười tinh khiết như đoá hoa lê trắng, dưới ánh nắng sớm Giản Trí Hâm trở nên toả sáng như một thiên sứ.
Trịnh Cảnh Dư ngơ ngẩn, anh quả thực đã được ngắm mĩ cảnh nhân gian.
Trịnh Cảnh Dư chầm chậm bước vào.
Anh từ từ ôm lấy Giản Trí Hâm, khiến người nọ kêu lên một tiếng.
Giản Trí Hâm biết hai ông bà có lẽ cãi yêu còn lâu, nên cậu cúp máy trước.
Giản Trí Hâm quay người lại, cả cơ thể co rút vào trong lòng của Trịnh Cảnh Dư.
Trịnh Cảnh Dư thấy mèo con nhà mình hôm nay cực kì bám người, lại còn chủ động tìm đến anh ôm ấp, có chút kì lạ.
Trịnh Cảnh Dư vuốt ve cái gáy tinh tế của Giản Trí Hâm, nhẹ giọng hỏi
- Sao thế? Hôm nay lại chủ động bám tao?
Giản Trí Hâm vùi cả đầu vào lồng ngực Trịnh Cảnh Dư.
Từ góc nhìn của Trịnh Cảnh Dư chỉ thấy một đám tóc đang lắc qua lắc lại.
- Không nói với tao được sao?
Trịnh Cảnh Dư nói bằng giọng uỷ khuất.
Cũng không biết anh học đâu chiêu làm nũng, nhưng quả thực có tác dụng.
Giản Trí Hâm chỉ đơn giản nghĩ mình đã làm Trịnh Cảnh Dư buồn, liền thật thà nói hết
- Không phải đâu, chỉ là tao đang nghĩ nói như thế nào thôi mà
- Thế?
- Vừa nãy cha tao gọi điện
- Bác Tuệ sao? Có chuyện gì sao?
- Không có gì đâu - Giản Trí Hâm lắc đầu - Chiều nay ra sân bay đón cha mẹ
- Vậy tại sao lại khóc? - Trịnh Cảnh Dư vừa nói vừa vuốt ve khuôn mặt của Giản Trí Hâm, anh mân mê vệt nước mắt còn đọng lại trên khuôn mặt Giản Trí Hâm, trong lòng không ngừng đau xót
- Kiếp trước, tao....!tao và cha mẹ đã chia ly quá lâu, hồi đó một cuộc gọi họ cũng không gọi cho tao, đến số của tao cũng không lưu, cắt đứt hoàn toàn.
Nên...!nên giờ có chút xúc động
Giản Trí Hâm nói, trong câu nói còn mang theo giọng mũi.
Trịnh Cảnh Dư đau lòng nhìn người nọ, trong thâm tâm âm thầm hứa sẽ bảo hộ người nọ tốt hơn, yêu thương nhiều hơn.
- Không sao đâu, ông trời đã cho mày sống lại, để mày báo hiếu với hai người họ, lần này phải thật ngoan đấy - Trịnh Cảnh Dư nói xong, vươn tay xoa đám tóc rối của Giản Trí Hâm
Giản Trí Hâm khẽ nhắm mắt, hưởng thụ bàn tay của Trịnh Cảnh Dư.
Cậu nở một nụ cười tươi, ấm áp hệt như nắng sớm
- Ừm, sẽ ngoan mà..