Vốn dĩ sau khi nói chuyện xong với Cảnh Mặc thì tôi phải cảm thấy rất nhẹ nhõm vì đã có khá nhiều thắc mắc được giải đáp, nhưng không!
Khi chúng tôi vừa mới chìm vào giấc ngủ chưa bao lâu thì bỗng dưng từ bên ngoài, tiếng xác sống gầm rú điên cuồng vang lên, tiếp đó là tiếng động cơ xe máy, rồi tiếng chém giết hét hò...!những tiếng động kinh hoàng đó đã đánh thức chúng tôi.
Bằng một cách thần kỳ nào đó thì từ ngày chúng tôi bước chân vào cái cửa hàng được bao bọc bởi những tấm kính này, đám xác sống chỉ đến đây một lần duy nhất (cũng chính là cái ngày chúng tôi đến đây), và bọn chúng cũng rời đi rất nhanh mà không để lại bất cứ vết tích nào.
Thế nhưng giờ đây, dưới sự truy đuổi ác liệt của đám người lạ mặt nào đó thì bọn chúng lại một lần nữa chạy đến đây.
Giống như một lời cầu cứu, bọn chúng điên cuồng đập vào cửa kính, hàm răng nanh sắt nhọn tì lên mặt kính trong suốt, trong miệng phát ra những tiếng gào thảm thương.
Mạc Lăng gọi chúng tôi dậy trong cơn hoảng loạn, sau đó chị ấy dẫn chúng tôi đến một căn nhà kho nho nhỏ nằm khuất trong một góc.
Chị ấy bảo chúng tôi trốn bên trong, còn chị sẽ ra ngoài để canh chừng.
"Trong tình huống xấu nhất, mọi người hãy mau chóng rời đi mà không có tôi!"
Nếu là một quyển truyện khác, hoặc là một nhân vật nào đó khác, thì chắc chắn cảnh tượng tiếp theo sẽ là nhân vật nữ bắt đầu khóc lóc ỉ ôi, nhất quyết không chịu cho nhân vật kia hi sinh vì người khác.
Sau đó nhân vật nam bên cạnh sẽ đồng tình với nhân vật nữ, và một người sẽ hùng hồn tuyên bố đi thay.
Và thế là cảnh tượng lặp lại, nhân vật nữ khóc lóc ỉ ôi, kêu nhân vật nam nọ đừng hi sinh vì cô ta.
Nhưng mà ở đây thì khác.
Khi Mạc Lăng vừa nói dứt câu thì ngay lập tức tôi chẳng có chút do dự nào mà gật đầu đồng ý.
Còn hai người đàn ông đứng bên cạnh tôi, một người thì tĩnh lặng như tờ, người còn lại thì vỗ vai Mạc Lăng rồi bảo: "Tôi sẽ cố gắng hốt xác cho cô, dù không được toàn vẹn cho lắm, nhưng được phần nào thì hay phần nấy vậy!"
Mạc Lăng thật sự đã đứng hình mất năm giây.
Cho đến khi chị ấy hoàn hồn lại thì cánh cửa nhà kho đã đóng sầm lại ngay trước mặt.
Tôi ngồi lên một thùng giấy to trong có vẻ khá cứng cáp, rồi sau đó vừa đung đưa chân vừa mang theo chút cảm giác áy náy mà hỏi: "Chúng ta làm vậy có hơi quá đáng không?"
Cảnh Mặc chẳng nói chẳng rằng ngồi xuống bên chân tôi, còn Lư Hữu Ngọc thì thở dài một hơi, sau đó chầm chậm cởi chiếc áo blouse không còn màu trắng tinh tươm như lúc đầu, vừa tựa lưng vào tường tháo kính xuống vừa nói: "Không hề! Cứ xem như đây là một phép thử đi!"
Cả tôi và Cảnh Mặc đều khó hiểu nhìn chằm chằm Lư Hữu Ngọc.
Không biết Cảnh Mặc nghĩ thế nào, chứ tôi thì rõ ràng chỉ đang chú ý đến chuyện sau bao nhiêu ngày tháng dài đằng đẵng thì cuối cùng anh ta cũng đã chịu cởi bỏ cái áo blouse đó.
"Anh không mặc cái thứ quái quỷ đó nữa à?"
Lư Hữu Ngọc quay đầu nhìn tôi nhíu mày, trong mắt đang chạy một ngàn câu kiểu: "Cô đang nói cái quỷ gì vậy?", "Cái áo blouse này thì thế nào?", "Có phải muốn đánh nhau không?", vân vân và mây mây.
Thế nhưng dù trong mắt có muôn ngàn lưỡi dao thì anh ta cũng chỉ giữ trong lòng thế thôi, chứ không hề nói ra bên ngoài như mọi khi nữa.
Tôi nuốt nước bọt một cái ực, tự nhiên trong lòng cô một cảm giác hơi hơi bất an.
Tôi cười khan mấy tiếng, sau đó gãi đầu sửa lời: "Ý tôi là, anh nói phép thử là sao?"
Lư Hữu Ngọc nheo mắt nhìn tôi, sau đó quay đầu mở hé cửa nhìn ra bên ngoài, âm trầm nói: "Thử xem rốt cuộc cô ấy đứng về phe nào."
Mặc dù trong đầu tôi hiện tại là một vạn dấu chấm hỏi nhưng tôi vẫn không dám nói ra, sợ bị hai người họ chê cười rằng tôi chậm hiểu.
Nhưng rất may là tôi có một cậu em trai "hờ" cực kỳ tâm lý, vừa nhìn thấy gương mặt đần thối của tôi thì em ấy đã quay đầu nhìn tôi nói mấy chữ.
Tôi chăm chú nhìn, rồi chăm chú gật đầu, nhưng mà lại chẳng hiểu gì sất!
Đây không phải lỗi của Cảnh Mặc! Miệng em ấy đã mở rất to, rất tròn, nhưng mà đối với một đứa mù khẩu hình như tôi thì dù có mở miệng to hơn, tròn hơn thì tôi cũng sẽ chẳng bao giờ đọc được.
Cảnh Mặc nhìn cái biểu hiện chị đã hiểu rồi, nhưng mà em vừa nói gì á mà chỉ biết bày ra vẻ mặt bất lực khôn cùng.
Em ấy nắm lấy bàn tay tôi, viết mấy chữ vào lòng bàn tay rồi lặp lại câu nói lúc nãy trong im lặng.
"Hồn tinh của anh ấy thành hình rồi!" - Em ấy đã viết như thế.
Tôi có chút ngạc nhiên, trong vô thức đã quay đầu nhìn về phía Lư Hữu Ngọc.
"Vừa nãy em còn nói nó không ổn định mà, sao bây giờ lại đột ngột thành hình như thế?"
Cảnh Mặc lắc lắc đầu, cầm lấy bàn tay của tôi viết tiếp: "Vừa mới thành hình thôi, cảm xúc vẫn còn chưa ổn định."
Sau đó ngừng một lúc em ấy viết tiếp: "Bên chị Mạc Lăng có vấn đề, cảm xúc đang dao động rất dữ dội."
"Vậy chúng ta phải làm sao?"
Tôi vô tình thốt lên thành lời.
Tuy đã nhanh chóng nhận ra và tự bịt miệng mình lại, nhưng có lẽ Lư Hữu Ngọc đã nghe thấy mất rồi.
Tôi chỉ thấy anh ta cười khẩy một tiếng, sau đó, bằng đôi mắt sắc lạnh của một con thú săn mồi, anh ta cực kỳ thong dong mà nói: "Thì cứ đi theo xem thôi!"
Tự nhiên trong một khoảnh khắc, tôi cảm thấy có hơi rợn người trước một Lư Hữu Ngọc quá trầm lặng và thông minh như thế này! Tôi vẫn mong anh ta có thể như trước đây, cho dù có hơi thần kinh nhưng cũng không quá đáng sợ như lúc này!