Nói tiếp về chuyện của Mạc Lăng, mặc dù hiện tại Cảnh Mặc vẫn chưa thể kiểm soát hoàn toàn những tế bào đi lạc, nhưng gây ra một số bất lợi cho vật chứa thì không phải không thể.
"Em không thể đọc được suy nghĩ hay điều khiển cơ thể người khác, nhưng nếu các tế bào được khởi động, một số cảm xúc có thể dễ dàng cảm nhận được, nhất là những cảm xúc quá mức."
Tôi khẽ nheo mày, đáp lời: "Mặc dù nói như vậy, nhưng không hiểu vì sao chị vẫn chưa an tâm.
Sự xuất hiện của Mạc Lăng cứ cổ quái thế nào ấy!"
Cảnh Mặc trầm lặng cau mày, không dám tùy tiện tiếp lời.
Đứng trên lập trường của em ấy, Mạc Lăng chỉ là một người lạ, tuy rằng việc cứu chị ấy không phải là một sự ngẫu nhiên (em ấy không chịu nói lý do), nhưng đối với những thông tin mà tôi cung cấp thì vẫn không đủ cơ sở để em ấy có thể đánh giá bất cứ điều gì, trừ phi có bằng chứng cụ thể.
"Việc của chị Mạc Lăng cứ để sau đã.
Hiện tại thứ em quan tâm nhiều hơn là trạng thái tinh thần bất ổn của anh Hữu Ngọc."
Tiếp đó Cảnh Mặc đã kể cho tôi nghe về tình hình gần đây của Lư Hữu Ngọc.
Cũng như Mạc Lăng và tôi, trong cơ thể Lư Hữu Ngọc cũng chứa đựng một hồn tinh.
Nhưng thay vì nó tự thân xuất hiện một cách bất thình lình thì hồn tinh của Lư Hữu Ngọc lại tồn tại vì Cảnh Mặc.
"Lần đầu tiên em chữa trị cho anh ấy, có lẽ do chưa kiểm soát được nên lượng tế bào đưa vào hơi nhiều so với những gì cơ thể anh ấy có thể chấp nhận được, vì thế nên đám tế bào đó đã tập trung lại một chỗ, sau đó kết hợp với những con virus do đám xác sống để lại và tạo ra hồn tinh."
Tôi lục tìm trong kí ức của mình, quả thật trong truyện đã từng đề cập qua rằng Cảnh Mặc có thể dùng dị năng để tạo ra dị năng giả, nhưng em ấy chưa từng làm (vì không có nhu cầu), và cũng không có ai dám đến trước mặt em ấy để nhờ vả.
Tôi lấy tay đỡ trán, đột nhiên cảm thấy đau đầu vô cùng, ánh mắt nhìn Cảnh Mặc mang vẻ bất lực và sầu não không thể nói nên lời.
Cũng không biết những chuyện tôi đang làm là đúng hay sai nữa đây!
"Vậy trạng thái tinh thần của Lư Hữu Ngọc vì sao lại bất ổn?"
Cảnh Mặc cúi đầu sờ cằm, trầm tư nói: "Em cảm nhận được cảm xúc của anh ấy hoặc là hưng phấn quá độ, hoặc là thất vọng quá độ.
Mà hồn tinh của anh ấy cũng theo sự thay đổi của tâm trạng mà chuyển đổi rất nhanh.
Nếu còn không mau nghĩ cách giải quyết, em sợ là nó sẽ phát nổ."
"Nguy hiểm đến thế sao?"
Cảnh Mặc gật đầu chắc nịch, thần sắc vô cùng nghiêm trọng: "Em không dám nói ngay với anh ấy vì sợ anh ấy sẽ suy nghĩ nhiều, từ đó sẽ làm cho tình trạng xấu hơn.
Thế nên chị cũng khoan hãy cho anh ấy biết, đợi chúng ta tìm ra cách giải quyết rồi hãy nói cho anh ấy biết cũng không muộn!"
Nghĩ đến trạng thái tinh thần của Lư Hữu Ngọc từ lúc anh ta vừa mới tỉnh dậy cho đến gần đây, quả thật giống như một người bị tâm thần phân liệt vậy, lúc thì quá kích thích, lúc thì quá trầm lặng.
Tôi cứ nghĩ đó là trạng thái tâm thần bình thường của anh ta (vì tôi chỉ mới quen biết anh ta sau này, với lại thiên tài thì thường cư xử không giống người bình thường), nhưng theo như những gì Cảnh Mặc đã miêu tả thì Lư Hữu Ngọc có vẻ giống một người thích giấu cảm xúc vào trong hơn.
"Vậy bây giờ phải làm thế nào?" - Tôi nghiêng người hỏi.
Cảnh Mặc còn chưa kịp trả lời thì Lư Hữu Ngọc và Mạc Lăng cùng lúc mở cửa bước vào.
Nhìn thấy hai chúng tôi đang ngồi sát cạnh nhau, Mạc Lăng chỉ chào một tiếng rồi lượn đi mất, còn Lư Hữu Ngọc thì tiến lại ngồi bên cạnh tôi, sau đó lấy chai cam ép từ trong một chiếc túi bóng ra đặt vào tay tôi, sau đó lại lấy một chai nước khoáng đưa cho Cảnh Mặc.
Làm xong tất cả anh ta lại đứng dậy đi mất, cũng không biết lần này lại định đi đâu, đi đến bao giờ.
Tôi nhìn theo từng cử động của Lư Hữu Ngọc.
Đợi cho đến khi anh ta đi một khoảng xa mới ghé tai Cảnh Mặc nói rằng: "Chị nghĩ chúng ta nên nghĩ cách càng sớm càng tốt, chứ để càng về lâu dài thì thần kinh của anh ta cũng sẽ bị ảnh hưởng mất!"
Cảnh Mặc không hề đáp lời, đôi tai đột nhiên đỏ ửng.
Em ấy cúi đầu nhìn vào hai bàn tay đang xoắn xuýt không ngừng, qua một lúc sau mới "ừm" nhẹ một tiếng.
Tôi đã bỏ biểu cảm kỳ lạ này của Cảnh Mặc ra phía sau đầu ngay từ lúc nhìn thấy, chỉ chăm chú mở nắp chai cam ép trong tay rồi một hơi uống hết sạch.
Chà, vẫn còn ngon chán! Nhưng mà hãy nhìn hạn sử dụng đi nay chẳng còn bao lâu nữa sẽ không còn cam ép đóng chai để uống cho mà xem!
Thế rồi tôi lại ngồi nghĩ vu vơ, nếu như có một mảnh vườn và một căn nhà nhỏ, tôi sẽ trồng một vườn rau cùng một vài loại cây ăn quả, sau đó nuôi thêm vài con lợn, vài con gà, thêm một ao cá.
Chà, cuộc sống yên bình như vậy, đừng nói là trong thời đại mạt thế này, thậm chí là trong thời bình vẫn có trăm ngàn người cầu mà không có được.