Đến tầm này thì chỉ còn vài quán bán đồ ăn nhanh là còn mở
cửa.
“Đi, mình đưa cậu đi ăn.”
Lộ Băc Sầm dẫn cô đến
bên một cái xe màu đen, nhìn qua thì xe cũng vào dạng đắt đỏ nhưng rất tiếc là
cô không quen tên hãng xe này. Chúc Dịch không có nghiên cứu gì liên quan đến
xe ô tô cả, số hãng xe mà cô biết được có thể đếm trên một bàn tay, chúng đều
là mấy hãng hay gặp như Ngũ Lăng Hoành Quang thường gặp trên đường, khá đại
chúng hoặc là Audi gì đấy.
Nhưng hãng xe của Lộ Bắc Sầm hoàn toàn không nằm trong tầm
hiểu biết của cô, theo nhận thức của cô thì mấy xe nào mà cô cảm thấy khá đắt
thì sẽ phân vào hàng siêu xe.
Lộ Bắc Sầm dừng xe trước một của hàng cháo, sau khi Chúc
Dịch ăn hết hai bát cháo thì cuối cùng cũng thấy ấm người hơn một chút.
Anh đỡ tay lái, nhìn Chúc Dịch đang ngồi ghế phụ:”Bây giờ về
lại thành phố A hả?”
Chúc Dịch đút tay vào túi áo khoác, lắc đầu:”Đã muộn lắm
rồi, hơn nữa cậu lái xe không thấy mệt à? Để mai rồi về đi.”
Nói xong cô ngáp một cái rất to, mơ hồ nói:”Tìm một cái
khách sạn để nghỉ ngơi trước đi, mình buồn ngủ gần chết rồi.”
Lộ Bắc Sầm nhướng mày hỏi:”Thuê phòng?”
Cơn buồn ngủ của Chúc Dịch trong nháy mắt liền bị hai chữ
này thổi đi chẳng còn gì, cô nắm tay lại, hung hang gõ lên trán của Lộ Bắc
Sầm:”Thuê phòng cái đầu cậu í.”
Lộ Bắc Sầm thoa trán của mình, giải thích:”Biết mà, mình
cũng rất mệt, chỉ đùa một chút thôi mà, phản ứng lớn như thế làm gì?”
Chúc Dịch trừng mắt nhìn anh một cái, nắm tay lại, hỏi:”Vậy
xin hỏi bây giờ cậu đã tỉnh táo chưa? Muốn mình đánh cho cậu tỉnh luôn không?”
Lộ Bắc Sầm vội vàng giơ tay lên ngăn lại:”Không cần, không
cần đâu.”
Bây giờ hai người đều rất mệt mỏi nên cũng chẳng có sức mà
tìm một cái khách sạn xa hoa nào nên tìm một cái khách sạn sần đấy, thuê hai
phòng.
Lúc Lộ Bắc Sầm đi đến trước quầy lễ tân, Chúc Dịch còn khá
sợ hãi, dùng mười hai phần tinh thần nhìn vào nhân viên lễ tân, chỉ sợ cô ấy sẽ
nói:”Ngại quá, anh à, bên chúng tôi chỉ còn mỗi một phòng đôi thôi hay là anh
với chị đây chịu khó một chút nha.”
Quả thật là Chúc Dịch suy nghĩ nhiều rồi, chị gái chỗ quầy
lễ tân chắc là cũng rất mệt mỏi, mí mắt gục xuống, giọng nói lạnh nhạt như một
người máy:”Mấy phòng ạ?”
“Hai phòng.” Chúc Dịch giành quyền trả lời trước.
Chị gái không chút biểu cảm mà gõ vài cái trên máy tính,
nói:”Hết phòng đơn rồi, hai phòng đôi được không?”
“Được, được.” Chúc Dịch lại giành quyền trả lời trước.
Lộ Bắc Sầm đưa thẻ cho chị lễ tân, gần như không có xương mà
dựa vào quầy, ung dung thong thả nói:”Nhìn qua thì trông mình giống như sẽ đói
bụng ăn quàng lắm à?”
“……”
Đây chẳng phải là kiến thức cơ bản của con gái khi ra ngoài
hay sao?
Trả tiền xong, Lộ Bắc Sầm chậm rãi cất thẻ vào ví.
Chúc Dịch sợ là anh sẽ nghĩ cô không trả lại tiền gì đấy,
nhanh chóng mở miệng nói:”Chuyện thuê phòng này thì bao giờ điện thoại của mình
sạc xong sẽ chuyển cho cậu.”
Lộ Bắc Sầm nhận thẻ phòng chỗ chị lễ tân, nhàn nhạt nói “Ừ”
một tiếng.
Hai người cầm lấy thẻ phòng, từng người về phòng nghỉ ngơi,
Chúc Dịch tắm qua rồi lên giường ngủ ngủ luôn.
Sau khi Lộ Bắc Sàm vào phong thì cũng không nghỉ ngơi luôn
mà gọi điện thoại báo bình an cho mẹ của Chúc Dịch.
“Alo, bác ạ.”
“Đúng vậy, cháu tìm được Chúc Dịch rồi.”
“Ở thành phố B, giờ bọn cháu đang ở khách sạn.”
“Không có, không có đâu, bọn cháu không có ngủ chung một
phòng. Thuê hai phòng mà, cái này bác cứ yên tâm.”
“Bây giờ chắc là cậu ấy đang đi ngủ rồi, điện thoại hết pin
nên không nghe máy được thôi.’
“Không phải, không phải đâu, cháu không phải bạn trai của
Chúc Dịch, chỉ là bạn đại học của cậu ấy thôi ạ.”
“Được, được ạ, sáng mai cháu liền lái xe về thành phố A. nếu
bác không yên tâm thì sáng mai có thể đến thành phố ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.