Đây là một không gian
u ám, không khí ẩm ướt và hôi thối, ngửi
vào khoang mũi luôn khiến người ta liên tưởng đến những thứ không tốt ——
Nghĩa địa.
Vẫn là một nghĩa địa nhếch nhác, xác nằm la liệt khắp cánh
đồng, không ai đào bới, chôn cất nên những xác chết chỉ biết phơi nắng, phơi
mưa gió rồi lại tiêu hủy.
Ngay cả Âm Thi Tông cũng không có mùi xác chết nồng nặc như
vậy, trong bóng tối Diệp Cửu Thu nhíu mày chán ghét, Âm Thi Tông chỉ khiến y
cảm thấy âm trầm đáng sợ, nhưng ở đây càng ghê tởm hơn.
“Ma Long, cái này có
gì khác với Linh Khư mà ngươi nói?” Y hỏi.
Sau khi họ rơi vào một cơn lốc xoáy, một khắc sau bọn họ lại
xuất hiện ở đây. Lốc xoáy đưa mọi người đến những nơi khác nhau trong Linh Khư. Mà nơi này cũng chỉ có ba người bọn họ, nghe thanh âm hô hấp
đều nghe ra được.
Lúc này Diệp Cửu Thu cũng lơ đãng nhận ra tiếng thở giả tạo
của Cửu U khác với tiếng thở thật, tiết tấu và hơi thở được nắm bắt đến mức
chính xác. Nhưng chính điểm này lại khiến tiếng thở của Cửu U có phần cứng và
lạnh hơn, thiếu đi vài phần nhân khí.
Nhận ra điều này, trái tim y thắt lại một cách khó hiểu,
cũng không biết là đau lòng hay là chua xót.
Mà Ma Long lúc này mới tỉnh táo lại, nhìn thấy tình huống
nơi này cùng tin tức hắn xem qua hoàn toàn không phù hợp, hắn không khỏi sửng
sốt: "Đúng vậy, nơi này là có chuyện gì xảy ra?"
Theo ghi chép của những tu sĩ đã từng đến đây, Linh Khư đúng
như tên gọi, là di tích của một cổ phái, nhưng là một cổ phái phi phàm. Nếu như
Thiên Ma Cung là thế lực một thành, vậy thì tông phái tiêu vong này chính là
thế lực một quốc gia.
Môn phái này gặp phải kiếp nạn thật lớn, sơn môn đổ nát,
cuối cùng chìm dưới lòng đất, trở thành linh khư trong miệng mọi người. Nhưng
sau khi tiến vào nơi này, sẽ phát hiện nơi này mặc dù bị cô lập với thế giới
bên ngoài, nhưng vẫn còn ánh sáng.
Ánh sáng đến từ trận đồ cổ xưa ở Linh Khư, trận đồ này đã
vận hành từ thời xa xưa, không chỉ chiếu sáng địa vực khổng lồ này, mà còn bảo
vệ phế tích khỏi bị thời gian ăn mòn, hóa thành cát bụi.
Trong Linh Khư có ánh sáng, từ những bức tường đổ nát ta có
thể nhìn thấy khung cảnh nguy nga tráng lệ của môn phái cổ xưa.
Đây là lời kể của các tu sĩ đã tiến vào trong đó.
Đây không giống với tình huống của họ: khi họ bước vào, nó
là một màu đen.
Nếu là người bình
thường, có lẽ có thể hoài nghi bọn họ có phải tiến vào bên trong một tòa kiến
trúc nào đó hay không, nhưng chỉ cần với tu vi hiện có của đám người Diệp Cửu
Thu, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy mọi thứ trong bóng tối. Bọn
họ nhìn thấy mái hiên lầu các rơi xuống đất mặt tường sụp đổ, còn nhìn thấy
hình dáng đổ nát của đại sảnh phía xa nên biết chính xác hiện tại mình đang ở
đâu.
Họ chính là ở trong Linh Khư!
“Cổ trận kia... vô
hiệu.” Diệp Cửu Thu cuối cùng chỉ có thể nghĩ ra lời giải thích này, hoạt động
nhiều năm như vậy, trong đại lễ Linh Hư này, trận đồ cổ xưa rốt cục cũng yên
tĩnh xuống.
Có ánh sáng hay không đối với tu sĩ kỳ thực cũng không phải
đặc biệt trọng yếu, trong bóng tối vẫn có thể tự do đi lại, nhưng không tiện
bằng có ánh sáng.
Nhưng ở Linh Khư, khi có ánh sáng, các tu sĩ sẽ kinh ngạc
trước vẻ uy nghiêm, tráng lệ của phế tích môn phái cổ. Nhưng không có ánh sáng,
những bức tường đổ nát, hoang tàn trong bóng tối chẳng khác nào nghĩa địa của
môn phái.
Ở những góc khác của Linh Khư, hầu như tất cả tu sĩ đều bị
s ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.