Ngày
hôm sau, Linh Khư chuẩn bị khai mở, cửa thành phía đông Chiết Kích Thành rộng
mở, đông đảo tu sĩ đổ về Thiên Ma Cung.
Diệp
Cửu Thu giờ phút này cũng không tranh với đám người, y đang đưa Phong Ngọc Thư
rời đi ở cửa thành phía tây.
Đối
với Phong Ngọc Thư bế quan, tìm một nơi an toàn yên tĩnh, ít nhất không ở khu
vực bị Thiên Ma Cung giám sát chặt chẽ.
"Sau
khi tiến vào, hãy nghe lời Diệp Cửu U nhiều hơn." Phong Ngọc Thư nói với
Diệp Cửu Thu ở dưới cửa thành, đồng thời, hắn lấy ra một cây tiên trường đỏ
sậm, giao cho Diệp Cửu Thu, "Roi này là của Địch Sóc, có thể phá cấm chế
bình thường.”
Diệp
Cửu Thu vội vàng từ chối: "Làm sao có thể lấy đồ của Địch sư thúc?"
“Chỉ là cho ngươi mượn tạm thời, mau nhận.”
Diệp Cửu U ở sau lưng lên tiếng, chán ghét nhìn y, sao lại tự đa tình như vậy?
Đoán cũng biết sư phụ tặng y cái gì, cũng luyến tiếc đưa ra pháp bảo của Địch
sư thúc.
Diệp
Cửu Thu nghe vậy, mặt nóng bừng, vội vàng thu roi, ngượng ngùng nói: "Đa
tạ sư phụ."
Phong
Ngọc Thư gật đầu, nhàn nhạt nói: "Đánh không nổi, trong lòng cũng đừng cố
kỵ, ai khi dễ ngươi thì ghi vào sổ, sau khi ra ngoài chúng ta sẽ tìm từng người
một.
"..." Loại lời nói này, sư phụ có
thể coi thường sao? Diệp Cửu Thu không khỏi nhếch lên khóe môi,
"Được."
“Sư phụ, ngươi cũng cẩn thận.” Cuối cùng, y
nghiêm túc nói, sư phụ tuy rằng thiên phú cực cao, nhưng từ kết đan lên nguyên
anh, luôn có mạo hiểm rất lớn, nếu không sẽ không có nhiều trường hợp thất bại
như vậy.
“Một tháng sau, ta chờ ngươi bên ngoài Linh ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.