Công pháp truyền thừa của Âm Thi Tông chia làm 2 mạch, Huyết Thi nhất mạch và Cốt Nguyệt nhất mạch.

Huyết Thi nhất mạch tu chiến thi, thi khôi tu thành có lực lớn vô cùng, ngay cả kim thạch cũng có thể phá, toàn thân trên dưới đều là kịch độc, có tốc độ cực nhanh khiến người khác khó phát hiện. Chỉ có thi khôi tiên thiên có một loại đặc chất nào đó mới dễ dàng luyện chế chiến thi tốt. Về sau thi khôi luyện thành còn cần tu sĩ phối hợp các loại pháp quyết cùng tài liệu tiến hành luyện chế nhiều lần, chiến thi mới có thể thăng cấp.

Cốt nguyệt nhất mạch tu pháp thi, thi khôi tu thành có thể phi thiên độn thổ, có thể phối hợp tu sĩ thi triển pháp quyết, rời biển đảo núi. Pháp thi cùng tu sĩ liên hệ so với chiến thi sâu sắc hơn nhiều. Pháp thi có tu vi lớn nhỏ, thi khôi khi còn sống phải có tu vi, hai là phụ thuộc vào tu vi của tu sĩ.

Diệp Cửu Thu đem tin tức trong ngọc giản lý giải qua một lần.

Nói cách khác, nếu như mệnh thi của y khi còn sống là tu vi trúc cơ kỳ, như vậy nếu như y lựa chọn tu Huyết thi nhất mạch thì sẽ lập tức có được chiến thi tu vi trúc cơ kì. Nhưng nếu lựa chọn tu cốt nguyệt nhất mạch, như vậy chiến lực của mệnh thi sẽ bị thực lực bản thân y hạn chế, chỉ có thể phát huy ra thực lực luyện khí kỳ.

Nhưng ngược lại, chỉ cần tu vi của y tăng lên, thì thực lực của thi khôi Cốt Nguyệt nhất mạch sẽ tăng lên. Mà thi khôi Huyết Thi nhất mạch muốn thăng cấp sẽ gặp phải không ít cửa ải, ví dụ như yêu cầu tài nguyên đặc thù, đối với tu sĩ bình thường mà nói, rất khó đạt thành điều kiện.

Sau một hồi xem xét, y thấy tu Huyết Thi nhất mạch là tốt nhất. Mệnh thi của y hình như rất lợi hại, nếu bị thực lực của y hạn chế tựa hồ rất đáng tiếc. Hơn nữa y có chỗ dựa vững chắc là lão tổ tông môn, tài liệu pháp quyết các loại còn không phải đưa tay là có sao?

“Quyết định rồi” Diệp Cửu Thu buông ngọc giản xuống, không chút do dự “Tu Cốt Nguyệt nhất mạch.”

Tu luyện Huyết thi nhất mạch, trọng điểm là tăng thực lực của thi khôi lên. Tu luyện Cốt Nguyệt nhất mạch, trọng điểm là tu sĩ tự mình tu luyện.

Chọn cái nào, Diệp Cửu Thu cân nhắc đều không cần suy xét.

Chẳng lẽ muốn đem mệnh thi của y dưỡng mập rồi nó ăn tươi nuốt sống y?

Ngọc Giản của Bạch Nhiên có lưu lại tin tức.

Nói là ngày mai sẽ tới đón y đi đại điện, chọn một sư phụ đi theo tu luyện, hiện tại tốt nhất là quyết định phương hướng tu luyện...

Chỉ nghe sư phụ chọn đồ đệ, lần đầu tiên nghe nói đồ đệ chọn sư phụ. Diệp Cửu Thu nghĩ đệ tử trẻ tuổi của Âm Thi Tông đại khái lại muốn hận y ba phần. Nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời bên ngoài đã tối, cứ như vậy tu luyện đến sáng mai là tốt rồi.

Y đem hoa quả điểm tâm bày trên bàn quét sạch không còn, liếc mắt nhìn quan tài đen một cái, cắn cắn môi, liền ngồi trên giường nhắm mắt tu luyện. Tuy nói y ngay cả mình tu luyện công pháp gì cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết dựa theo lão tổ dùng linh lực ở trong cơ thể y du hành khắp lộ tuyến, vận chuyển linh lực của mình.

Về phần quan tài cùng thi khôi bên trong...

Đó là mệnh thi của y, y, y còn phải sợ sao!

Sáng hôm sau.

Diệp Cửu Thu từ trong tu luyện tỉnh lại, cúi đầu đánh giá mình một chút. Ân, hoàn hảo không tổn hại gì.

Thở ra một hơi thật dài, y nở nụ cười, từ trên giường nhảy xuống, cước bộ nhẹ nhàng chuồn đến bên cạnh quan tài đen, thật sự cúi chào nghiêm túc, ở trong lòng mặc niệm, tạ ơn mệnh thi không giết.

Y giống như nhận được lời hứa hẹn bản thân an toàn, sau khi xác định mệnh thi sẽ không hại y, ngay cả mâu thuẫn gút mắc với mệnh thi lúc trước cũng bỏ lại sau đầu. Thậm chí ngay cả bản thân đối với thi khôi sợ hãi ghét bỏ, đều tại thời thời khắc khắc khắc cảm nhận được, nhưng với thi khôi trong quan tài đen vì cảm giác thân cận mà phai nhạt không ít.

Trách không được tất cả mọi người thích mang theo quan tài chạy xung quanh. Đại thiếu gia Diệp Cửu Thu tỏ vẻ hơi hiểu, cảm thụ huyết mạch tương liên, hơn nữa sớm chiều ở chung, đại khái giống như người nhà vậy.

Rửa mặt xong, liền thấy hai người Bạch Nhiên và Hà Sơn Kiến đều mang theo quan tài của mình đến.

"Diệp sư đệ." Bạch Nhiên cười tủm tỉm.

"Hừ." Hà Sơn mặt lạnh không có sắc mặt tốt.

Diệp Cửu Thu hiện tại tương đối rõ ràng, Bạch Nhiên là đệ tử thân truyền của Cốt Nguyệt nhất mạch, Hà Sơn Kiến thì là Huyết Thi nhất mạch.

"Chuẩn bị xong chưa?" Bạch Nhiên hỏi.

"Rồi."

Diệp Cửu Thu đi ra ngoài cửa, lại bị Bạch Nhiên gọi lại. "Diệp sư đệ, phải mang theo mệnh thi của ngươi.”

"Hả?” Diệp Cửu Thu cứng ngắc quay đầu.

"Mang theo —— nó? Y chỉ vào quan tài đen.

"Quan tài không được rời khỏi người." Hà Sơn Kiến ôm cánh tay, ở một bên cười lạnh.

"Người của Âm Thi tông, tu sĩ không có thi khôi, thi khôi không có tu sĩ, kết cục đều không quá đẹp mắt. ”

Bạch Nhiên cười hòa giải.

"Ý của Hà sư đệ là, thi khôi ở Âm Thi tông, cùng tông môn pháp bảo của tu sĩ bình thường giống nhau. Mệnh thi không chỉ phải mang theo bên người, mà còn phải luôn luôn dùng linh lực ôn dưỡng, thiết lập liên hệ càng sâu, thao tác càng thuận tiện.”

Diệp Cửu Thu nhớ lại phần giới thiệu trên ngọc giản.

Quan tài của Âm Thi Tông đều là pháp khí, có thể hấp thu linh lực của tu sĩ ôn dưỡng thi khôi trong quan tài. Cho nên Âm Thi tông không ai ném thi khôi vào túi đựng đồ, trừ khi là không có chí tiến thủ không muốn đề cao thực lực.

Sớm hay muộn cũng phải cõng, vậy thì... Quay lưng lại.

Diệp Cửu Thu mím môi, sải bước đi về phía quan tài đen.

Vậy ai, mối quan hệ của chúng ta đã tốt, phải không?

Y nhìn chằm chằm quan tài đen, ánh mắt giống như xuyên qua quan tài nhìn thấy mệnh thi nằm bên trong. Vươn tay, đỡ lấy quan tài, cố gắng nâng lên...

Sao?

Sao y không đứng dậy được?

Nhấc lại đi!

Dùng sức!

Aaaa!

Một lát sau, khuôn mặt của Diệp Cửu Thu vì dùng sức quá độ mà đỏ bừng, xấu hổ nhìn về phía Bạch Nhiên.

“Đệ không thể nhấc nó lên. ”

Bạch Nhiên:"...”

Hà Sơn Kiến:"..."

Lần đầu tiên họ thấy chuyện như thế này!

Cho dù là phàm nhân, khí lực hơi lớn một chút đều có thể cõng một bộ quan tài, huống chi là tu sĩ?

"Để ta thử xem?"

Bạch Nhiên ho nhẹ một tiếng, an ủi cười cười với Diệp Cửu Thu, đi tới bên cạnh anh, đưa tay nhấc quan tài lên.

Quan tài đen nhẹ nhàng giống như một tờ giấy mỏng, được hắn cầm trong tay.

Bạch Nhiên hình như cũng không nghĩ tới mình lại thoải mái nhấc quan tài đen lên như vậy, ngạc nhiên nháy mắt mấy cái, nghiêng đầu nhìn Diệp Cửu Thu, nhất thời nói không nên lời.

Hà Sơn Kiến phát ra một tiếng cười nhạo khinh thường rõ ràng, xoay người khoát tay áo.

"Bạch sư huynh, để hắn cõng, đi thôi.”

“Diệp sư đệ?” Bạch Nhiên một lần nữa treo lên khuôn mặt tươi cười ôn hòa, "Ngươi nhìn xem..."

Diệp Cửu Thu mím chặt môi dưới không nói lời nào, y không phải cố ý trêu chọc hai người họ, vừa rồi y thật sự dùng hết tất cả lực lượng cũng không nhấc lên được, quan tài đen nặng nề tựa như dính trên mặt đất.

Chần chờ vươn tay ra, muốn tiếp nhận quan tài đen trong tay Bạch Nhiên, lại trong nháy mắt Bạch Nhiên buông tay, lần thứ hai cầm không nổi quan tài đen nặng nề như núi lớn.

 "Oanh" một tiếng, quan tài đen rơi xuống đất.

Y ngơ ngác ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Bạch Nhiên.

"Cái này..."

Cho dù là Bạch Nhiên, cũng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Trong cảm giác của hắn, quan tài đen không khác gì quan tài của hắn, nhưng biểu hiện của Diệp Cửu Thu lại không giống giả. Hắn trầm ngâm một chút, vỗ vỗ bả vai Diệp Cửu Thu an ủi.

 "Quan tài đen là từ trong mộ vạn tràng mà đến, có lẽ là có huyền cơ gì đó. Như vậy đi, ta giúp ngươi mang theo nó đi đến đại điện, để cho tông chủ nhìn xem là chuyện gì xảy ra.”

Diệp Cửu Thu trầm mặc gật đầu.

Bạch Nhiên cõng quan tài của mình, trong tay cầm quan tài của Diệp Cửu Thu, đi ở phía trước dẫn đường.

Diệp Cửu Thu đi theo phía sau hắn và Hà Sơn Kiến, cúi đầu không nói một tiếng, ánh mắt thỉnh thoảng hướng về phía quan tài đen Bạch Nhiên xách, khóe mắt lộ ra ủy khuất. Y biết, làm sao có huyền cơ gì, nhất định là mệnh thi trong quan tài đen không thích y, cho nên mới không cho y nâng lên.

Y nghĩ rằng mối quan hệ của họ đã trở nên tốt hơn.

Kết quả chỉ là y một bên tình nguyện.

Cho tới bây giờ chưa từng bị người đối đãi như vậy, đại thiếu gia Diệp Cửu Thu chua xót không chịu nổi. Ngẫm lại mình bị ép rời khỏi nhà, người nhà mình yêu thương hiện tại cũng không còn ở bên cạnh nữa, đến một Âm Thi Tông âm trầm khủng bố đáng ghét như vậy, các huynh đệ đồng môn chung quanh càng lạnh lùng hơn, đi đến đâu cũng bị người thù địch ghét bỏ...

Không! Không thể khóc!

Diệp Cửu Thu dùng sức cắn răng, trừng mắt đến mức lớn nhất.

Bọn họ một đường đi tới, gặp phải không ít đệ tử Âm Thi tông. Ánh mắt họ đều không thân thiện nhìn y, y không thể ở trước mặt những người này nhận thua!

Nâng cằm lên, căng thẳng tiến bước, không chớp mắt đuổi theo. Thành công khiến hình tượng cao lãnh của đại thiếu gia thâm nhập vào lòng người.

Âm Thi Tông là một ma đạo phái nhị lưu, tuy rằng hiện tại chứng minh còn có một gã Nguyên Anh lão tổ còn sống, nhưng chỉnh thể nội tình thực lực đều không lên được mặt bàn. Đương nhiên, tất cả mọi người đều tin tưởng dưới sự dẫn dắt của Nguyên Anh lão tổ, Âm Thi Tông sẽ từng bước phát triển lớn mạnh.

Không có nhất lưu tông phái mênh mông đại khí, Âm Thi tông chỉ chiếm cứ một sơn cốc rộng lớn, nơi này từ lâu hẳn là đã phát sinh một lần huyết chiến, rơi xuống vô số sinh linh, âm khí không tan, hình thành một chỗ minh địa, vừa vặn thích hợp với công pháp của Âm Thi tông tu luyện.

Bởi vì đất tối, đáy cốc quanh năm mây đen dày đặc, không thấy nửa điểm ánh mặt trời. Trong cốc âm khí tràn ngập, bao phủ một tầng chọc khí xám trắng. Trong cốc trồng vô số gỗ tử nam, quan tài đầu tiên của đệ tử bình thường thường chính là sử dụng những cây gỗ tử nam này, vì mệnh thi của bọn họ chế tạo quan tài pháp khí.

Chính giữa thung lũng, có một cái hồ lớn, nước hồ màu vàng gợn sóng, tử khí nặng nề, nghe nói là từ dưới lòng đất tuôn ra, được người của Âm Thi Tông gọi là Tiểu Hoàng Tuyền. Hồ nước của Tiểu Hoàng Tuyền là vật liệu cần thiết để luyện chế thi khôi.

Giữa hồ có một hòn đảo, trên đảo chính là chính điện và thiên điện của Âm Thi Tông. Lúc trước Dương Hoành của Thiên Ma tông nhìn ra xa, nhìn thấy Diệp Cửu Thu là ở chỗ này.

Trên tiểu hoàng tuyền cấm bay trên không. Chỉ có thể dùng qua quan tài của riêng mình để vượt qua.

"Diệp sư đệ còn chưa học qua thao túng pháp khí như thế nào, lần này liền cùng ta đi."

Bạch Nhiên đem quan tài mình cõng bỏ vào trong Tiểu Hoàng Tuyền, ôm lấy thắt lưng Diệp Cửu Thu, hai người nhẹ nhàng rơi xuống nắp quan tài.

"Thao túng pháp khí của mình còn cần học? Lần đầu tiên ta nghe nói về nó."

Hà Sơn Kiến châm chọc ném xuống một câu, một ngựa đi trước giẫm lên quan tài,  rẽ nước hướng đảo lướt đi.

Trên mặt Diệp Cửu Thu nóng lên, khó xử kéo kéo góc áo. Y cầm cũng không cầm nổi, làm sao nói đến thao túng?

"Không cần để ý lời Hà sư đệ nói."

Bạch Nhiên khẽ cười xoa xoa tóc y.

"Hà sư đệ hắn đi tới bước này, hoàn toàn là lấy mạng liều mạng mà ra, nếm qua không ít đau khổ. Đối với Diệp sư đệ ngươi như vậy, khó tránh khỏi có chút cực đoan. Không nói hắn, cho dù là ta cũng có chút ghen tị với ngươi.”

Diệp Cửu Thu chớp chớp mắt, ghen tị với y, vậy mà ở trước mặt y thẳng thắn nói ra ghen tị, Bạch Nhiên vẫn là người đầu tiên. Y ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt ôn hòa tuấn mỹ của Bạch Nhiên, mơ hồ thấy được bộ dáng bảo vệ thương sót của đại ca nhà mình.

Được rồi, Âm Thi Tông cũng không phải tất cả đều là gia hỏa lạnh lùng.

Tâm tình Diệp Cửu Thu bình tĩnh lại, giật giật khóe môi, cố ý nói to.

"Ta mới không chấp nhặt với hắn.”

Hà Sơn Kiến quan tài vèo một cái lướt nhanh hơn, xa hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play