Thi Sát lão tổ nhận được tin tức, vui mừng khôn xiết, lúc
này mở ra cấm chế của động phủ, sải bước đi ra ngoài.
Người hắn phái đi là trưởng lão Kết Đan kỳ, hiện tại trở về,
ở dưới chân núi chờ hắn triệu kiến.
Hắn rơi xuống trước mặt vị Kết Đan trưởng lão kia, hài lòng
cười.
"Đồ đạc cầm ra đi."
Hắn căn bản không hỏi sự tình làm như thế nào, đồ đạc đến
tay chưa, bởi vì ở trong mắt hắn, một trưởng lão kết đan đi đối phó với một gia
tộc phàm nhân, đó tất nhiên là chuyện sẽ hoàn thành.
Kết Đan trưởng lão cung kính đưa bình ngọc trong tay cho Thi
Sát lão tổ. Bình ngọc này nhìn tuy nhỏ, nhưng lại có thể nạp vào một hồ nước.
Thi Sát lão tổ nhìn bình ngọc, tựa như nhìn thấy một ngày
hắn phong vân trong tương lai. Nội tâm hắn kích động, tay lấy đi bình ngọc đều
có chút run rẩy.
Cũng chính là lúc này, ở động phủ phía trên hắn, có một đạo
bóng đen như khói bay vào động phủ hắn vừa mở ra cấm chế.
Thi Sát lão tổ cho rằng hắn chỉ đi ra một lát, vả lại tự tin
dưới thần thức nguyên anh kỳ của mình, gió thổi cỏ lay bốn phía đều không thoát
khỏi mắt hắn, vì thế cấm chế vẫn chưa tốn thời gian khôi phục, vội vàng đi ra,
lại không nghĩ tới có người so với thần thức của hắn còn cường đại hơn ở bên
cạnh chờ thời cơ mà hành động.
Cũng là hắn không nghĩ tới. Nhân vật có thần thức mạnh hơn
cả hắn, ngay cả tu vi tự nhiên cũng ở trên hắn. Muốn phá vỡ cấm chế tiến vào
động phủ của hắn, làm sao phải vụng trộm như vậy?
Một ý niệm sai lầm, nhất thời sơ sẩy, khói đen kia liền lặng
yên không một tiếng động lẻn vào.
Mà Diệp Cửu Thu sau khi Thi Sát lão tổ đi ra ngoài, cả người
đều rơi xuống hầm băng, cứng ngắc nằm trong quan tài, cả người run rẩy không
thôi.
Y tự nhủ, cái gì hội tụ huyết mạch gia tộc đều là Thi Sát
lão tổ sắp xếp ra để dao động tinh thần của y, là giả, nếu mình tin, chính là
sa bẫy của hắn, tinh thần mà thất thủ thì y tất nhiên không chống đỡ được thi
sát lão tổ đoạt xá.
Tuy nhiên, bây giờ y đã không có khả năng phân biệt. Lý trí
của y nói cho y biết, Thi Sát lão tổ thật sự là muốn dao động tinh thần của y,
nhưng chuyện hắn nói cũng không phải giả dối.
Thi Sát lão tổ thật sự phái người đi Diệp phủ, thật sự vì
huyết mạch... Giết tất cả gia tộc thân cận của y.
Nghĩ đến đây, sắc mặt y trắng bệch, trong lòng chợt sinh ra
thống khổ cùng bi ai lớn lao, giống như lồng ngực bỗng nhiên phá vỡ một cái lỗ
lớn, trống rỗng thổi gió lạnh, lạnh đến lục phủ ngũ tạng của y hung hăng co rút
đau đớn.
Ánh mắt y trống rỗng nhìn chỗ nào đó trong hư không, khóe
mắt có nước mắt cuồn cuộn rơi xuống, trượt qua thái dương.
Sớm biết như thế, y vì sao phải tu luyện tới Trúc Cơ?
Y tu luyện tới Trúc Cơ là vì tự bảo vệ mình, nhưng hôm nay,
không chỉ không bảo vệ được mình, còn liên lụy đến mọi người.
Sớm biết như thế, lúc y vừa mới vào Âm Thi Tông, y nên chết
đi mới đúng?
Nếu không có y, Thi Sát lão tổ liền tự mình tìm đạo lữ của
hắn, gây họa cho con cái tương lai của hắn, làm sao có thể đánh chủ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.