Bên trong vòng sáng truyền đến lực hút thật lớn, Diệp Cửu
Thu bị hút vào trong đó, một giây sau liền rơi xuống một chỗ trên núi. Cảnh sắc
trước mắt nhanh chóng biến hóa, khi y nhìn thấy những cây cổ thụ chọc trời
trước mắt, còn có chút chưa hoàn hồn lại được.
Y nhìn xung quanh, bị truyền tống đến nơi này chỉ có một
mình y. Xác định đây là ở sườn núi cách truyền tống kết giới không xa, y phân
biệt phương hướng, liền hướng truyền tống kết giới bên kia chạy tới.
Ước chừng thời gian nửa khắc đồng hồ, y liền đến địa điểm
tập hợp.
Phóng mắt nhìn, một tháng trước mấy chục người, hiện tại lẻ
tẻ chỉ còn lại mấy người. Y đại khái nhìn lướt qua, không thấy những người ngày
đó đi theo bên người Bạch Nhiên. Những người đó chỉ sợ là đã...
Ánh mắt Diệp Cửu Thu tối sầm lại, y chạy về phía Phong Ngọc
Thư, muốn đem chuyện Bạch Nhiên phản tông nói cho Phong Ngọc Thư. Mà cùng lúc
với y, Hà Sơn Kiến cũng từ một chỗ chui ra, sắc mặt nghiêm túc đứng trước mặt
Phong Ngọc Thư, trầm giọng nói.
"Xin Phong trưởng lão tìm được Bạch Nhiên, mau bắt hắn
lại, hắn đã phản tông, chi tiết ta sẽ ở trong Hình điện nói rõ.”
"Trước đó nửa khắc, có một người bỏ chạy xa, thì ra là
hắn." Phong Ngọc Thư nhìn về phương xa, thanh âm gợn sóng không hưng phấn.
"Ta còn chưa kịp ngăn cản hắn. ”
Hà Sơn Kiến sớm đoán được loại khả năng này, chỉ cần Bạch
Nhiên vừa đi ra liền lập tức chạy trốn, cho dù là trưởng lão cũng không kịp
xuất thủ ngăn cản hắn. Nhưng tuy nói đã sớm đoán được, hắn vẫn tiếc nuối một
phen. Hắn còn nhớ rõ lúc còn trong vấn cảnh thảo, người kia lừa gạt đồng môn
đến đuổi giết hắn và Diệp Cửu Thu.
Bất quá Bạch Nhiên sở dĩ có thể chạy nhanh như vậy, là bởi
vì thiêu đốt tinh huyết của bản thân, về
sau tu vi tuyệt đối sẽ giảm nhiều, nguyên khí đại thương. Bị thương căn cốt, về
sau tu vi còn không được như trước, tu vi có thể đạt tới trình độ nào, liền rất
khó nói. Nghĩ như vậy, Hà Sơn Kiến tâm tình tốt hơn một chút.
Diệp Cửu Thu đứng bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện, cũng đáng
tiếc không thể bắt được Bạch Nhiên, nhưng kết quả này đã sớm đoán trước được, y
cũng không quá sa sút. Thanh lý Bạch Nhiên, mặc dù là chuyện sớm muộn, nhưng
cũng là chuyện tất nhiên!
Phong Ngọc Thư ngước mắt nhìn Diệp Cửu Thu, ánh mắt thiếu
niên đã từng rất sạch sẽ, hiện giờ vẫn sáng ngời trong suốt như cũ, chỉ là ở
đáy mắt lặng lẽ che một tầng bóng ma, có bóng tối ở trong đó ấp ủ, rục rịch.
Bước vào tu chân giới, có một đôi mắt như vậy, so với trước
đó, nhất định sẽ sống lâu dài.
Đó là một điều tốt.
Trong mắt lạnh lùng vô trần của hắn lại có nhu hòa không thể
nhìn thấy được. Đệ tử này của hắn không có làm cho hắn thất vọng, tiến vào Vấn
Thảo Cảnh, sau đó lại đi ra, xác thực là có trưởng thành.
"Sư phụ."
Diệp Cửu Thu đón nhận ánh mắt Phong Ngọc Thư, mỉm cười nói:
"Cám ơn sư phụ.”
Phong Ngọc Thư nhàn nhạt gật gật đầu. "Chuyên tâm tu
luyện.”
"Vâng."
Diệp Cửu Thu cúi đầu đáp lại, nghĩ thầm người trên thế gian
này, có một người như Bạch Nhiên khẩu phật tâm xà, cũng có sư huynh nào đó mặt
lạnh tâm nóng như vậy. Cũng có sư phụ như vậy, nhìn như thờ ơ với tất cả mọi
thứ, nhưng trên thực tế hết thảy đều nhìn vào trong mắt hắn, chỉ là hắn có
nguyện ý để ý hay không.
Quả nhiên biểu hiện bên ngoài không đáng tin, tiếp xúc lâu
ngày mới có thể thấy rõ lòng người.
Ờ trong vấn thảo cảnh, y thật sự lĩnh ngộ được một bài học.
Phong Ngọc Thư ngự kiếm bay lên giữa không trung, ở sơn mạch
này tìm kiếm một vòng, đem đệ tử Âm Thi tông truyền tống ra tìm đủ, liền mang
theo tất cả mọi người rời khỏi phiến sơn mạch này.
Diệp Cửu Thu đứng trên Trảm Ma Kiếm, nhìn những đệ tử Âm Thi
Tông sống sót này, lại chỉ có bảy ngư ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.