Xe ngựa lăn bánh tiến vào địa phận Thịnh Quốc, chưa được bao xa đã có một tiểu trấn vô cùng náo nhiệt, phồn hoa.
Nhung Quốc vốn là vương triều cai trị trong thâm sơn cùng cốc, hạn hẹp về tài nguyên, giao thương càng khó khăn hiểm trở.
Để tránh đổ máu vô ích với cường quốc, Nhung Quốc chấp nhận để một kẻ đi thế mạng.
Tất nhiên tên hoàng tử thất sủng như Chương Hàm hắn đây sẽ là lựa chọn đầu tiên.
Chương Hàm trời sinh yếu ớt, nóng quá không chịu được, lạnh quá lại càng chẳng xong.
Ngồi trên xe ngựa xóc nảy suốt mấy ngày trời, thân thể y không cường chống được nữa.
Vừa đúng lúc, bên ngoài xe ngựa vang lên giọng nói của thiếu niên: “Hạ kiệu.”
“Có chuyện gì thế?” Chương Hàm vội hỏi phu xe.
Nhưng ông ta không đáp lại, y vén mành lên ngó đầu ra ngoài.
Hoàn toàn bị cảnh tượng trước mắt doạ cho ngơ ngác.
Cờ xí Thịnh Quốc bay phần phật trên nền trời, nguyên một đoàn hộ tống tới đây.
Toàn bộ bọn họ đều mặc khinh bào màu xám, hông đeo lệnh bài, Chương Hàm tinh mắt đọc được một chữ “Vĩnh”.
Là người của Giang đại tướng quân.
Tới để đón một con tin bệnh tật như hắn? Chương Hàm không thể tin nổi.
Giang Ninh cũng không hiểu làm sao mà Ôn Tề Minh cứ nhất quyết một hai phải đến tận đây nghênh tiếp.
Lại còn tự mình dẫn đầu.
Ôn Tề Minh niềm nở đến nỗi Chương Hàm cũng bắt đầu nhìn trước ngó sau trong lo sợ.
Giang Ninh không nhịn được mà hỏi: “Ngươi đây là muốn làm gì?”
“Ngươi thật sự không nghĩ đến sao, Giang Ninh? Chẳng phải tự nhiên Nhung Quốc cử con tin sang đây.
Bọn chúng sẽ sai người khử Chương Hàm trên địa phận Thịnh Quốc, sau đó hất máu tanh lên người chúng ta.
Mà trách tội đầu tiên xuống chính là Vĩnh An phủ.”
“Làm sao ngươi lại khẳng định chắc chắn như thế?” Giang Ninh nhướn mày.
Ôn Tề Minh không trả lời, lảng tránh đi.
Tất nhiên là hắn trọng sinh, mọi chuyện này đã sớm trải qua...
Kiếp trước, hắn còn chẳng thèm bận tâm Chương Hàm là ai, hình dạng thế nào.
Hắn chỉ biết Giang Ninh phụ trách việc này.
Không biết Giang tiểu tử này trông coi kiểu gì mà để Chương Hàm chết không kịp nhắm mắt, việc này đã thành công tạo thành cái cớ cho Nhung Quốc trở mặt.
Thực ra Nhưng Quốc không đủ sức địch lại Thịnh Quốc, nhưng cuối cùng lại xuất hiện phản đồ, chính xác là Giang Ninh b.án nước, dẫn rắn vào nhà.
Nhung Quốc mặc dù thua cuộc nhưng cũng gây tổn thất không nhỏ cho Thịnh Quốc, phụ vương hắn nổi trận lôi đình, tuyên án tru di tam tộc với Giang thị.
Ôn Tề Minh vĩnh viễn không quên được ngày ấy, khi hắn chạy đến phủ Vĩnh An, sức nóng của lửa và mùi tanh nồng của máu tươi xộc thẳng vào mọi giác quan.
Phủ Vĩnh An tổng cộng trên dưới hơn trăm mạng người đều táng thây tại đây.
Hắn không dám tin mà bước vào trong, tất cả đều cháy rụi đổ nát.
Ôn Tề Minh gào lên: “Dừng lại! Con mẹ nó các ngươi mau dừng lại! Có biết bản thân đang làm cái gì không!? Ta thao! Đây là Vĩnh An phủ a!”
Quân lính cũng e ngại hắn, dừng lại.
Trước cửa chính viện là hai tỳ nữ thiếp thân của Bạch phu nhân, bọn họ đều bị tiễn xuyên tim mà chết.
Ba bước nữa, Bạch phu nhân ngồi tựa vào cửa viện, máu nhuộm đỏ y phục, trong tay nàng vẫn cầm chắc một thanh trường kiếm, như thế nàng đã cố thủ ở đây, quyết không để bất kỳ ai tiến vào trong.
Ôn Tề Minh chật vật dịch rời thi thể của Bạch Hồng Y, đẩy cửa bước vào.
Giang Triết Viễn ngồi trên ghế gia chủ, trên người còn găm hai mũi tên.
Hắn vội vàng chạy tới, dò xét động mạch của ông, nhưng chỉ kịp nhìn thấy một giọt lệ lăn dài trên gò má cháy sạm.
Mạch đập cũng ngừng hẳn.
Thật ra chuyện bảo hộ Chương Hàm không đáng kể, Ôn Tề Minh muốn theo sát Giang Ninh, xem xem rốt cuộc vì sao hắn phản bội, phản lại thế nào, có điều gì đặc biệt khó nói hay không.
Nếu đằng sau đó chỉ là tâm tư hèn nhát tham sống sợ chết, bán nư.ớc cầu vinh thì Ôn Tề Minh hắn sẽ một kiếm giải quyết luôn.
Không có Giang Ninh, rất nhiều chuyện sẽ không xảy đến.
Nhiều lúc hắn chỉ muốn giết quách Giang Ninh đi cho xong, dù gì hắn cũng đã tự tay giết một lần.
Nhưng lại nghĩ đến Bạch phu nhân, nếu giết nhi tử bà ấy mà không có lý do chính đáng thì thứ Thịnh Quốc gây thù sẽ không là Nhung Quốc, mà là Tây Vực huyền bí bí hiểm.
“Ta chắc chắn là có lý do, ngươi đừng hỏi.”
Giang Ninh cũng chẳng cố chấp làm gì, hắn quá hiểu người này.
Mặc dù trông không có gì đáng tin cậy nhưng lại chu toàn hơn bao giờ hết.
Bọn họ dừng chân tại một khách đi.ếm hạng sang, Ôn Tề Minh cũng giấu thân phận mà tới nên Giang Ninh quá mệt mỏi khi phải canh chừng cả hai tên hoàng tử.
Nếu Ôn Tề Minh mà rụng một cọng tóc thì Vĩnh An phủ coi như toi đời.
Giang Ninh yên lặng ngồi trên cây cao, chăm chú quan sát từng động tĩnh.
Quả nhiên như dự đoán của Ôn Tề Minh, thích khách đã không nhịn được mà mon men đến gần phòng Chương Hàm.
Ôn Tề Minh cười lạnh, tên tiểu tử Giang Ninh ngươi nên cảm ơn ta.
Hẳn là kiếp trước ngươi cũng mất cảnh giác thế này và để chúng giết ch.ết con tin Nhung Quốc phải không? Hắn ngồi khoanh tay vắt chân trên giường của Chương Hàm, uy hiếp Chương Hàm im lặng.
“Tam hoàng tử không cần để ý tới ta, cứ coi ta là không khí.
Vì gần đây có một nhóm người cuồng sát nên bọn ta phải tăng cường phòng bị.
Ngài thông cảm cho việc ta ngồi nhìn ngài ngủ cả đêm nha.”
Chương Hàm: “....”
Bóng dáng của thích khách đã lấp loáng ngoài cửa, Ôn Tề Minh cầm chắc chuôi kiếm.
‘Phập’
Một mũi tên cắm xuyên người thích khách, gã đổ gục xuống cửa, máu tràn qua khe.
Bên ngoài vang lên tiếng đao kiếm và tiếng huy động quân lính ầm ĩ.
Ôn Tề Minh hé cửa ra nhìn tình hình bên ngoài.
Nhóm thích khách có sáu người, một tên đã bị Giang Ninh một tiễn đi hầu trời, còn lại đang tìm cách thoát khỏi Giang Ninh.
Mặc dù tiểu tử này nhìn gầy ốm, da trắng yếu ớt, cổ tay bé tí trông chẳng có mấy lực nhưng thật ra Ôn Tề Minh cũng phải dè chừng thân thủ ấy.
Đường tên mũi kiếm của Giang Ninh rất dứt khoát, hắn không hề xao động dù chỉ một phút giây.
Bởi vậy, mỗi lần hắn chiến đấu, toàn thân đều bị một tầng lệ khí bao phủ.
Thân thủ tốt như vậy, vậy mà một kiếm của Ôn Tề Minh hắn đâm tới cũng tránh không xong.
Hắn vẫn còn nhớ cảm giác lưỡi kiếm sắc bén của mình cắt đứt yết hầu của Giang Ninh như thế nào.
Tên thích khách cuối cùng biết mình không thoát nổi mà nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành, bèn bất chấp hét to: “Tam hoàng tử!”
Chương Hàm ngồi trong phòng run lên một cái, đối diện với con mắt khó hiểu của Ôn Tề Minh.
Hắn rút trâm cài trên đầu ra, dí vào vùng cổ mỏng manh của mình, nước mắt trào ra: “Hẳn là cậu cũng đoán được mục đích của phụ vương tôi nên mới canh chừng tôi thế này.
Đúng là Nhung Vương đã cử người sang giết tôi, diễn một vở kịch để vấy máu lên Thịnh Quốc.
Nhưng có một điều cậu không lường được đâu...”
Ôn Tề Minh nhanh chóng tiến tới: “Đừng dại dột...”
Chương Hàm dí đầu nhọn mạnh hơn, máu rỉ ra, chảy dọc xuống theo gân cổ, “Nhung Vương giam giữ mẫu thân của tôi, hết cách rồi.
Nhưng trước khi đi tôi muốn cắn trả lão điên đó một cái...”
“Vương cung Thịnh Quốc có chuột nhắt.”
Chương Hàm dứt lời, trực tiếp đâm thẳng cây trâm vào sâu trong cổ mình, máu tươi phun ra tung toé.
Ôn Tề Minh cứng đờ người, hắn dù tự tin mình hiểu hết, biết hết nhưng cuối cùng vẫn để mọi chuyện lặp lại, giống hệt kiếp trước..