[Thịnh Quốc]
Phản loạn khắp nơi, nghĩa sĩ đứng lên nổi dậy, họ muốn lật đổ tên bạo quân ngồi trên ngai vàng kia.
Đối với dân chúng nước Thịnh, Ôn Tề Minh chính là một cục ung nhọt, là sâu mọt làm thối rữa, là con quỷ dữ cần được thanh trừng.
Giáo mác, cờ xí liên tục giương cao, tràn tới kinh thành.
Dưới sức ép khổng lồ của làn sóng quần chúng nhân dân, binh sĩ bỏ giáp xin hàng, chấp nhận mở cổng thành, đặt dấu chấm hết cho cả một thời đại kéo dài cả trăm năm.
“Bệ hạ, ngài mau đi theo chúng thần, mau đi thôi, dân chúng sắp kéo vào cửa rồi!”
Ôn Tề Minh nhàm chán mân mê viên đá Tô Kỷ nhỏ nhỏ treo bên dưới ngọc bội thắt lưng, dường như chẳng để tâm đến tình hình căng thẳng bên ngoài.
Văn võ bá quan bắt đầu bỏ của chạy lấy người, Hoa thái giám vội vã dập đầu van xin: “Bệ hạ! Xin người mau rời đi!”
“Ông nói xem, để làm gì đâu?” Ôn Tề Minh hỏi vặn lại như thế.
“Ta quả thực là thứ súc vật không bằng, chỉ vì suy nghĩ thiển cận mà giẫm đạp lên biết bao sinh mạng.
Người đời gọi ta là bạo quân chỉ đơn giản vì không còn từ ngữ nào khác để miêu tả sự kinh tởm của ta mà thôi.”
“Bệ hạ!”
“Hoa công công, ông còn người nhà, đi đi.”
“Ta sẽ đi nếu bệ hạ đi!”
“Ông biết ta từ nhỏ, cũng biết ta chẳng còn gì luyến tiếc trên thế gian này nữa.”
Trên khuôn mặt già nua của Hoa công công, nước mắt đã giàn giụa, giọng lạc hẳn đi: “Bệ hạ, chính vì ta biết người từ nhỏ nên ta hiểu người không xấu xa ác độc như miệng người đời.
Bệ hạ phải sống, nếu không Giang tiểu thư phải làm sao đây?”
“Phải a, Giang Tô phải làm sao bây giờ? Ta tự tay giết ch.ết đệ đệ của tỷ ấy rồi...!Không còn ai chăm lo cho tỷ ấy nữa...”
Hoa công công mím môi: “Bệ hạ!”
“Ta đã giao phó chuyện này cho Tích Quân, huynh ấy chẳng phải vẫn luôn thầm thương trộm nhớ tỷ ấy sao? Để huynh ấy chăm lo sẽ tốt hơn là một kẻ tước đi thân nhân cuối cùng của tỷ ấy.”
“Hoa công công.”
“Bệ hạ!”
“Xin ông hãy đi đi, ông là một trong những người ta không muốn vì mình mà chết oan uổng.”
Ôn Tề Minh đứng dậy, nheo mắt nhìn long bào rực rỡ trên người mình.
Hoa công công đứng dậy, ông lão lau nước mắt, mỉm cười nói với hắn: “Bệ hạ, ta vẫn thấy màu xám hợp với người hơn.”
Ôn Tề Minh bật cười: “Phải nhỉ, hồi đó ta chỉ ước được mặc mãi bộ y phục đó thôi.”
“Hãy để lão nô giúp ngài lần cuối, bệ hạ.”
Hắn yên lặng, cuối cũng gật đầu.
Hoa công công thay hắn chải tóc, thúc lên đuôi ngựa thuở thiếu thời náo động.
Long bào đổi thành bộ y phục xám trơn, tay bó, tà xẻ cao.
Từ trong gương, con mắt xám xịt của Ôn Tề Minh thấy phảng phất được quá khứ của mình.
“Chung quy vẫn là không giống.” Ôn Tề Minh biết mình chẳng thể quay trở lại được lúc trước, lúc hắn còn vô lo vô nghĩ, còn ngây thơ, còn chưa hiểu chuyện, còn sính anh hùng.
Hoa công công vẫn luôn ở bên cạnh hắn, nhẹ nhàng nói với hắn: “Người không giống ngày xưa chẳng phải chuyện bình thường sao? Không giống bởi vì người đã tiến bộ, đâu là thiếu niên nghịch ngợm chọc hết tổ kiến lửa này đến tổ kiến lửa khác.”
“Ha ha, Giang Ninh hắn vẫn luôn ghét bỏ ta phiền phức, bây giờ ta bớt phiền phức lại rồi, hắn liệu có chào đón ta không?”
“Giang công tử trước nay vẫn khẩu xà tâm phật.”
“Hoa công công, ta không cần hắn tha thứ cho ta.
Ta cũng sẽ không tha thứ cho hắn.
Không bao giờ.
Cho dù kiếp này hay kiếp sau, ta đều hận hắn.”
Lửa lớn thiêu rụi hoàng cung một lần nữa, lịch sử lặp lại, triều đại Ôn thị tới đây kết thúc.
Sử sách vĩnh viễn lưu dấu cái tên Ôn Tề Minh, hôn quân ung nhọt của Thịnh Quốc.
Ôn Tề Minh để lửa lớn căm giận của dân chúng thiêu sống mình, hắn muốn chọn cách chết đau đớn ấy vì hắn đã rất lâu rồi không có cảm giác như một con người.
Nhưng rõ ràng lửa nóng bỏng đau rát đến tận xương tuỷ bỗng đổi thành lạnh lẽo áp bức.
Hắn ảo giác rồi sao?
“Tề Minh!”
“A Minh!”
Tiếng của Lưu Nhiên? Ôn Tề Minh không tin nổi vào tai mình, không phải huynh ấy đã chết rồi sao?
Chính mắt hắn thấy Giang Ninh kết liễu y, chỉ bởi vì y có quan hệ với Ôn Tề Minh hắn.
Ôn Tề Minh mở bừng mắt, ngồi bật dậy.
Quần áo ướt sũng, tóc tai tán loạn, nhịp thở gấp rút, hắn không biết đây là tình huống gì.
Thật sự có chút quen mắt.
“A Minh? Đệ có sao không? Chỗ nào bất thường, mau nói cho ta biết”
Ôn Tề Minh tròn xoe mắt nhìn Lưu Nhiên bằng xương bằng thịt ở trước mắt, hắn không tin được, không dám tin tưởng.
“Lưu Nhiên....?”
“Ta đây.”
“Chuyện này là sao?”
“Đệ trượt chân ngã xuống hồ.
Bao lớn rồi mà vẫn không cẩn thận thế, may mà ta đi ngang qua.”
“Đây là phủ Vĩnh An?” Ôn Tề Minh kinh hãi nhận ra cảnh vật xung quanh.
Lưu Nhiên gật đầu: “Để ta gọi đại phu, đệ bị nước làm cho úng đầu rồi.”
Ôn Tề Minh vội cầm lấy tay áo Lưu Nhiên ngăn y lại.
“Đừng, ta thật sự không sao.”
Hắn soi xuống hồ nước, nước trong vắt phản chiếu dáng vẻ hiện tại.
Tóc thúc đuôi ngựa, một thân khinh bào tay bó linh hoạt.
Mọi thứ quá đỗi quen thuộc, kể cả việc hắn trượt chân ngã xuống hồ sen trong phủ Vĩnh An và được Lưu Nhiên cứu.
Lẽ nào, hắn trọng sinh rồi?
Ôn Tề Minh sờ vuốt mặt mình mãi, hắn muốn khẳng định chắc chắn liệu Tề Minh này có phải được ông trời ưu ái cho làm lại cuộc đời hay không.
Lưu Nhiên thấy biểu hiện khác thường của Ôn Tề Minh, nhất quyết lôi kéo hắn đến gặp y sư trong phủ.
“Thái tử à thái tử, nếu đệ có mệnh hệ gì thì Vĩnh An phủ phải làm sao đây?”
Ôn Tề Minh vẫn còn chưa chấp nhận chuyện mình trọng sinh, hắn đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, mặc cho Lưu Nhiên muốn làm gì thì làm.
Mãi cho tới khi Lưu Nhiên nhìn thấy Giang Ninh ở góc hành lang.
“Giang công tử.”
Giang Ninh lúng túng.
Hắn vốn muốn tránh mặt hai người này nhưng vẫn bị Lưu Nhiên nhanh miệng chào hỏi trước, bây giờ bỏ đi thì không phải phép lắm.
“Thái tử, Lưu công tử.”
Lưu Nhiên nhìn một thân ướt sũng của Giang Ninh: “Công tử sao thế này?”
Giang Ninh đảo mắt: “Trời nóng quá, ta vừa luyện kiếm xong một thân mồ hôi khó chịu, nên xuống hồ một chút.”
Lưu Nhiên cười: “Vậy mà ta cứ nghĩ huynh giống A Minh, tự thân trượt ngã vào nước chứ.”
Giang Ninh nhìn Ôn Tề Minh, hé miệng nói rồi đi thẳng: “Ta không ngốc như hắn, ta có việc, xin phép đi trước.”
Lưu Nhiên cười cười đến ôn nhu ấm áp: “Giang công tử đi thong thả.”
Ôn Tề Minh đứng một bên yên lặng nhìn.
Theo hắn nhớ, kiếp trước cũng là thế này, Giang Ninh một thân toàn nước giống y hệt hắn mà lại dám trào phúng hắn ngốc.
Thật là một tên đáng ghét.
Ôn Tề Minh tự thề với lòng sẽ tránh xa Giang Ninh, hắn hiểu rõ bản chất con người này thế nào, sẽ vì lợi ích mà gây ra những chuyện ra sao.
Hắn cũng tự thề, cho dù thế nào mình cũng vẫn hận kẻ này như cũ.
Giang Ninh chạy về viện của mình, nào ngờ tỷ tỷ ruột đã sớm đợi hắn ở đó.
“Mau đi thay y phục rồi lại đây nếm thử bánh Hoàng Liên tỷ mới làm này.”
“A tỷ, tỷ không hỏi vì sao ta ướt như chuột lột?”
Giang Tô che miệng cười: “Có gì phải hỏi khi ta nhìn thấy hết rồi?”
Giang Ninh đỏ bừng mặt: “Tỷ thấy rồi?”
“Ừ, ta thấy đệ nhảy xuống cứu thái tử mặc dù bản thân là con vịt cạn, thậm chí còn sặc mấy ngụm nước hồ lớn.
Sau đó còn gấp gáp ép nước cho thái tử ra....”
“Đó là...!đó là đệ sợ thánh thượng sẽ trách tội xuống Vĩnh An phủ chúng ta!”
Giang Tô không nhanh không chậm mà kết liễu mớ lý lẽ của đệ đệ mình: “Vậy thì tại sao Lưu nhị công tử tới thì đệ lại bỏ đi, sau đó còn không nhận mình mới là người cứu thái tử?”
Giang Ninh không trả lời được, vội vã chạy vào phòng: “Đệ...!đệ thay y phục.”
Giang Tô mỉm cười, nàng nhìn chăm chăm vào cửa viện, suy nghĩ đủ điều..