Tự dưng bị nói ích kỷ, Ôn Tề Minh cảm thấy vô cùng uỷ khuất.
Hắn chẳng quản đường xá xa xôi, cũng chẳng ngại khó khăn trùng trùng để giúp Giang Ninh, vậy mà tên bạch nhãn lang này lại kề kiếm vào cổ hắn, nói hắn mắc bệnh anh hùng.
“Ngươi còn có lương tâm không, Giang Minh Nguyệt?”
“Lương tâm? Ngươi không biết tự hỏi chính mình xem bản thân làm thế là đúng hay sai à?” Giang Minh Nguyệt hận không thể một kiếm chém phăng thủ cấp tên ôn dịch này xuống đất.
Ôn Tề Minh mạnh bạo tóm lấy lưỡi kiếm, Giang Ninh tinh mắt phản ứng kịp thời, di chuyển nó ra xa, thiếu chút nữa đã cắt phải lòng bàn tay thái tử Thịnh Quốc sâu đến tận xương.
“Ngươi điên rồi.”
“Phải, Giang Ninh, ta chính là điên rồi mới giúp kẻ vong ơn bội nghĩa là ngươi.”
Không muốn chấp với tên dai hơn đỉa, khăng khăng tự cho mình là đúng này, Giang Ninh tra lại kiếm vào vỏ, thở dài nói: “Thân phận của ngươi mà ngươi cũng không ý thức được à? Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì Thịnh Quốc phải làm sao?”
“Ta tự biết lượng sức mình.”
“Ha.” Giang Ninh cười đều một cái, trong ánh mắt tràn đầy giễu cợt: “Tự lượng sức là ngươi chạy lon ton sang tận kinh đô của Nhung Quốc, đóng vai gián điệp rồi truyền tải thông tin sai lệch đấy hả?”
Ôn Tề Minh biết Giang Ninh sẽ đoán được ra, nhưng lại không ngờ lại chính xác đến từng chuyện: “Làm cách nào mà ngươi biết được ta sẽ làm gì?”
“Ta còn lạ ngươi sao? Để xem nào, từ lúc ở Vĩnh An đã không thấy bóng dáng ngươi đâu, hẳn là lúc ấy đã xách quần phi tới Nhung.
Rồi ngươi nói với bên đó là lần này Thịnh Quốc không mấy chú trọng đến, chỉ cử một tên nhãi ranh tép riu cùng một mống quân ra trấn giữ biên ải.
Bọn chúng chỉ cần chuẩn bị vài trăm người tinh nhuệ, vài máy bắn đá là dễ dàng giành chiến thắng.
Nhưng Ôn Tề Minh, có một chuyện ta không hiểu.”
“Ngươi nói.”
“Làm cách nào mà bọn chúng tiếp nhận tình báo của ngươi không chút nghi ngờ? Chẳng nhẽ ngươi biết tên phản bội thật sự là ai sao?”
Ôn Tề Minh: “Hiện tại vẫn chưa rõ, chỉ là ta may mắn biết được kí hiệu mật của chúng.”
Giang Ninh nhướn mày: “Dựa vào may mắn? Ngươi nghĩ ta là con nít à?”
“Chậc, muốn tin hay không thì tuỳ ngươi, ta cũng không quyết định được ý nghĩ của người khác.
Nếu ta mà biết kẻ nào mới là kẻ bán n.ước thật sự thì ta đã sớm vạch trần rồi.”
“Ừm.” Giang Minh Nguyệt tin hắn.
Một lần nữa lại mù quáng mà tin Ôn Tề Minh.
Ôn Tề Minh vỗ vai Giang Ninh, đi lướt qua: “Ta mệt và đói lắm rồi, vào trong trước đây.”
Như sợ bị hắn đuổi kịp, Ôn Tề Minh mỗi bước chân đều cố tình nhanh hơn một chút, lao thẳng vào trong lều của Giang Ninh.
Thấy người kia chỉ lẳng lặng đứng đó, không hề đuổi theo thì Ôn Tề Minh mới thở phào nhẹ nhõm.
Đúng là nói dối chẳng dễ dàng gì.
Thủ phạm thật sự là ai, đương nhiên hắn biết chứ.
Mẫu thân hắn một tay thâu tóm tất cả, dàn xếp mọi điều, Nhung Quốc và Lưu thị cũng chỉ là con tốt trên bàn cờ của nàng.
Lý Sa Tử có dã tâm rất lớn, nàng không che đậy mà trực tiếp bộc lộ ra, trong triều từ trên xuống dưới không ai không biết.
Nhưng họ trăm triệu chẳng ngờ đến nàng sẵn sàng bán đi Thịnh Quốc vì Thiên Lang Lý thị.
Vậy mà kiếp trước hắn ngu ngốc cho rằng đó là Giang Ninh.
Sau khi Vĩnh An tru di tam tộc, Giang Minh Nguyệt biến mất, Nhung Quốc cử quân tiến đánh.
Người cầm trận này ở kiếp trước là đích trưởng tử của Tư Mã tướng quân, Chu Cửu Tiễn.
Y được đánh giá rất cao trong tài thao lược, nhưng vì bị lộ thế trận mà hết lần này tới lần khác thất bại.
Ôn Tề Minh nộ khí xung thiên, toàn tâm toàn sức moi cho ra bằng được tên nội gián.
Ở thành Hoa Điện, điện Cao Cơ của Nhung Quốc, hắn ẩn thân trên xà cao nghe ngóng, quả nhiên xuất hiện một kẻ vận hắc y kín mít.
Hắn kéo cổ tay áo lên, để lộ hình xăm một con rắn chín đầu, sau đó được thông qua, vào gặp Nhung Đế.
Ôn Tề Minh chắc chắn đó là lệnh bài lưu thông của đám cặn bã này.
Cho nên kiếp này hắn mới dễ dàng trà trộn vào đám gián điệp.
Kiếp trước tuổi trẻ bồng bột thôi thúc Ôn Tề Minh nhảy vèo xuống, kề đao vào tên kia.
Nhưng hắc y nhân thân thủ cũng thật nhanh nhẹn, thoắt một cái đã chuyển thân, tránh thoát được thế công của Ôn Tề Minh.
Tà áo bay lên trong gió, lộ ra ngọc bài khắc một chữ duy nhất: “Vĩnh”.
Tuy Thịnh Quốc có rất nhiều hầu phủ có chữ này trong tên, song, chỉ duy nhất Vĩnh An có ngọc bài dạng này.
Hắn không thể nhầm lẫn được, thứ kia tuyệt đối cũng là hàng thật, đó là khối ngọc mà hắn lúc nào cũng mân mê trên tay, thậm chí còn giả vờ vô tình khắc một vệt xước to đùng.
Lúc Giang Ninh phát hiện ra đã đấm cho hắn một trận bù đầu, nhưng vẫn chỉ mạnh miệng như thế, mười bảy năm trôi qua, khối ngọc bài chềnh ềnh một vết xước xấu xí được Giang Ninh treo trên thắt lưng mình, chưa từng bỏ rời quá.
Trọng điểm là: Vì sao thứ độc nhất vô nhị của Giang Ninh lại trên người tên bán n.ước này?
Càng nghĩ, Ôn thái tử càng căng thẳng, ruột gan như lửa đốt.
Thật sự có lẽ nào là Giang Ninh sao?
Kiếm pháp hắn học cùng một bộ với Giang Ninh, bọn họ còn tự sáng tạo ra một bộ song kiếm dành riêng cho hai người, cho nên, từng đường đi kiếm ý của Giang Ninh, Ôn Tề Minh hiểu rõ hơn cả chính mình.
Con ngươi của hắn hằn lên tia máu, gằn lớn: “Giang Minh Nguyệt, kẻ trộm thế trận của Chu Cửu Tiễn là ngươi?”
Hắc y nhân vẫn không nói gì, bảo trì im lặng.
“Con mẹ nó! Ngươi thật sự là phản đồ!! Ngươi không nghĩ tới Vĩnh An bị ngươi đẩy tới thảm diệt sao!?” Mỗi một câu hắn đều điên cuồng vung kiếm, mặc kệ càng lúc càng thêm nhiều quân lính Nhung quốc kéo tới.
Người kia không đánh lại hắn, chỉ dồn sức tránh né, mũ trùm áo bị gió lộng nhẹ qua, để lộ một nốt ruồi nho nhỏ dưới khoé mắt.
Song, bấy giờ Ôn Tề Minh chẳng còn tâm trí đâu đề bận tâm tiểu tiết như thế, hiện tại ngẫm lại, hắn trách mình chẳng khác nào tên điên.
Kẻ đó không phải Giang Minh Nguyệt, hắn không có nốt ruồi dưới khoé mắt.
Giang Ninh phủ Vĩnh An không phản lại mẫu quốc.
Khốn nạn, nếu lúc đó hắn để tâm một chút thì biết đâu đời trước không dẫn đến bi kịch như thế.
Giữa bọn họ không phải chỉ một hai câu xin lỗi là có thể cho qua, có quá nhiều mạng người đã chết, có quá nhiều nợ máu phải đền.
Đời này tuyệt nhiên sẽ không còn chuyện đó nữa, Ôn Tề Minh thề bằng cả vòng sinh tử luân hồi của mình.
Nhưng, cũng thật thắc mắc thân phận của hắc y nhân kia, gã rốt cuộc là ai? Tại sao lại có lệnh bài Vĩnh An? Tại sao lại biết bộ kiếm pháp chỉ có hắn và Giang Ninh biết?
“Điện hạ.” Đường Gia đứng ngoài cửa lều gọi một tiếng.
“Có chuyện gì?”
“Giang công tử nhờ ta đem bữa tối đến cho điện hạ, nếu như điện hạ muốn tắm rửa trước thì thuộc hạ sẽ lập tức lệnh người đun nước.”
“Không cần, để đó đi.”
Ôn Tề Minh bắt đầu nhẩm tính.
Vì sự xuất hiện của hắn nên mọi chuyện đang dần rời xa quỹ đạo kiếp trước, hắc y nhân kia vẫn chưa thấy tăm hơi đâu, làm thế nào để dụ rắn ra khỏi hang đây?