Ôn Tề Minh một mình trở về phủ Thiên Xu, hắn vốn dĩ định tới Vĩnh An gặp Giang Ninh một chút, bởi lẽ sáng sớm mai hắn sẽ xuất chinh ra sa trường, đối địch với Nhung Quốc hung hãn, nguy hiểm trùng trùng.
Trong cuộc trò chuyện vừa nãy, Ôn Tề Minh không hề đả động đến chuyện xin đi đánh giặc cùng, hắn biết Ôn Triều Khanh sẽ không bao giờ đồng ý.
Nếu nhắc tới, chắc chắn ông ấy sẽ cử người đến trông chừng hắn, giam lỏng ở Thiên Xu.
Cứ thà rằng giả vờ không để tâm, hết mực tin tưởng Giang Ninh sẽ làm tốt để thế lực kia buông lỏng cảnh giác với bản thân hắn.
Hắn đã trải qua một đời đầy bi thương, hắn sợ phải nếm lại một lần nữa.
Cho nên, mỗi một sự kiện, hắn không thể không tham gia, góp mặt nhúng tay vào, có như vậy thì Ôn hôn quân mới yên tâm thả lòng được phần nào.
Số mệnh đang dần thay đổi, chuyện Giang Ninh đem quân đánh giặc, lấy công rửa tội không tồn tại ở đời trước, cho nên không có gì mà Ôn Tề Minh chắc chắn được cả.
Hắn nhất định phải bám theo phía sau, đảm bảo mọi thứ thật suôn sẻ, ngăn mọi thứ từng bước sai để về sau còn có khả năng vãn hồi.
Nước cờ rung chuyển, khóm hoa cát cánh đâm chồi giữa thế trận vận mệnh.
Ánh trăng xoay vần, cảnh sắc đổi dời, chu sa trong lòng đỏ rực như máu.
Tấm lòng thanh khiết của hắn chỉ có ánh tà dương cô độc soi tỏ, hiểu rõ.
Liệu hắn có thể thành công, cùng cố nhân đoàn tụ?
Liệu hắn có thể lội ngược dòng Vong Xuyên, cứu về những số mệnh xứng đáng được sống tiếp ở đời này?
Ôn Tề Minh không dám chắc, đổi lại ở kiếp trước, khi hắn vẫn chỉ là tên thái tử vô lo vô nghĩ, chưa trải sự đời, cái gì cũng nghĩ mình có thể gánh vác, có thể cáng đáng được thì hắn sẽ chẳng lo nghĩ gì đâu.
Sống lại một đời, sự tự tin thái quá ấy đã sớm mai một, Ôn hôn quân không dám vội vã bồng bột làm gì.
Hắn không phải chân mệnh thiên tử, càng không được số phận ưu ái, nhỡ đâu chỉ có duy nhất lần này được phép trọng sinh thì sao? Nếu như không thể thay đổi được bi kịch, hắn thà tự nguyền rủa mình cho xong.
Chờ mọi chuyện xong xuôi chót lọt thì hắn mới dám nghĩ đến chuyện hạnh phúc cả đời của mình, hiện tại hắn đành phải để Lưu Nhiên đợi chờ một khoảng thời gian.
Hồi ức từ kiếp trước của hắn về y luôn hiện về trong cõi mộng, nghiệp hỏa thiêu rụi xương cốt của hắn, Ôn Tề Minh cho rằng tiền duyên của mình cũng đã bị chặt đứt.
Nhưng thật chẳng ngờ, nửa đời lội ngược dòng thác, ngoan cố trong đêm trường giận dữ, ảo tưởng cùng tham lam khiến hắn còn quá nhiều chấp niệm.
Nếu không thể lãng quên vậy thì hắn cũng không sợ bị vây trong sườn dốc, đương đầu với núi cao.
Ánh trăng soi chiếu xuống cát cánh thê lương.
......................
Sáng sớm hôm sau, thành Thiên Khải.
Giang Ninh ngay ngắn ngồi trên lưng ngựa, đưa mắt nhìn phủ Vĩnh An, ở cửa lớn có nương của hắn, a tỷ của hắn và cả người kia nữa.
Bọn họ đều nhìn nhau nhưng chẳng ai hé nửa lời, dường như thông qua đáy mắt đã có thể thấu được hết nỗi lòng của đối phương.
Chuyến này lành ít dữ nhiều, thù trong giặc ngoài, dẹp xong làn sóng Nhung Quốc rồi cũng sẽ có việc kinh thiên động địa khác xảy đến, nhưng Vĩnh An không lo xa được đến thế.
Trước mắt, bọn họ phải thoát được lưỡi đao đang treo lơ lửng trên đầu mỗi người.
Vào thời khắc cuối cùng thì Giang Triết Viễn cũng chịu tới góp mặt, Giang Ninh không cầu gì hơn, đáng tiếc là Ôn Tề Minh lại vắng bóng.
Ban đầu Giang Ninh có chút ngạc nhiên, nhưng hắn lại nhớ đến danh sách kẻ thù cần tiêu diệt hàng đầu kia, lòng lại tự giễu cợt bản thân ngu ngốc.
Hắn muốn giúp đỡ mình chẳng qua vì hắn gọi phụ thân hai tiếng “sư phụ” mà thôi, giữa bọn họ mà nói chẳng có bất kỳ liên hệ nào hết.
Ôn Tề Minh không tới, Giang Minh Nguyệt sẽ chẳng bao giờ buồn nữa.
Tích phủ Vĩnh Ninh cũng tới tiễn Giang Ninh lên đường, Tích Quân căn dặn hắn rất nhiều điều, còn nói hắn hãy luôn giữ vững bản lĩnh, Vĩnh Ninh sẽ luôn ủng hộ Vĩnh An.
Giang Ninh phì cười, trêu chọc lại Tích Quân: “Huynh sợ ta làm liên lụy đến a tỷ sao? Đừng lo, cho dù ta có chết thì tỷ ấy vẫn phải sống cho thật tốt.”
“Ngốc, nói cái gì vậy, đừng để Tô Tô nghe được.”
“Đó, thấy không? Huynh không qua mặt nổi ta đâu.
Tích Quân, trong lúc ta không có ở đây, phiền huynh chăm sóc cho tỷ tỷ của ta, đừng khiến nàng buồn, cũng đừng khiến nàng bất an.”
Tích Quân hiểu ngụ ý của Giang Ninh là gì, hắn chẳng thể làm gì hơn ngoài một lời chúc phúc: “Giang Ninh, bảo trọng.”
“Ừm, đa tạ.”
Đế giày thúc vào bụng ngựa, giục nó xông về phía trước.
Giang Ninh đi, đầu không ngoảnh lại.
Quân lính tầng tầng lớp theo đằng sau, tiến thẳng ra biên cương, ai cũng như ai, sắc mặt nghiêm nghị, khí thế oai hùng.
Bạch Hồng Y nhìn theo bóng lưng nhi tử, ký ức sớm chôn vùi lại trỗi dậy, đan lồng vào thực tại.
Giang Triết Viễn, ngươi luôn hận nó quá giống ta, nhưng ngươi chẳng thể nào biết được ngươi và nó có bao nhiêu điểm tương đồng.
Trên tửu lâu bậc nhất Thiên Khải, có người vừa gieo xí ngầu xuống mặt bàn.
Hắn nhìn quẻ bói, cười nhếch môi vui vẻ: “Con mồi sập bẫy, Giang Minh Nguyệt, đừng trách ta, vốn dĩ nó là vận mệnh của ngươi.”
Kẻ thần bí đội nón có rèm che, không rõ tướng mạo, gió thổi thoáng qua, lộ ra nốt ruồi dưới khóe mắt.