Ôn Triều Khanh muốn xác thực vấn đề, trên mặt cuối cùng cũng xuất hiện một chút hứng thú: “Giang Minh Nguyệt vì sao bị thương?”
Ôn Tề Minh nói dối không chớp mắt, chẳng chột dạ, nửa điểm bất thường cũng đều không có: “Trong một lần luyện tập với nhi thần ở phủ Thiên Xu, vì ngày hôm đó nhi thần có chuyện vui, cho nên đã ép hắn phải đấu kiếm với mình.
Sau đó vì quá khích, nhi thần đã đâm thủng mạn sườn trái của hắn.”
Điện Kính Thiên rơi vào bể lặng.
Cái gì? Đâm thủng sườn trái? Vậy là Giang Minh Nguyệt chết rồi? Hắn là người hay quỷ mà sống được thế? Lại còn đi hộ tống?
Thấy đã dẫn dắt được dư luận, Ôn Tề Minh bày ra vẻ mặt hối lỗi ăn năn: “Hắn không muốn phụ vương quở trách con, còn tự nói mình học nghệ không tinh, sau đó gồng mình nhận trách nhiệm hộ tống Chương Hàm.
Do nhi thần bức bối trong lòng nên đã lén đi theo, lúc Giang Minh Nguyệt nhận ra thì đã đi được phân nửa đoạn đường, hơn nữa nhi thần còn dùng thân phận thái tử của mình để buộc hắn nghe lệnh.”
Lưu Mục Chính vội xen ngang: “Hoang đường, Giang Minh Nguyệt không hề bị thương! Đây chỉ là lời từ phía thái tử, Lưu Mục Chính ta sẽ không bao giờ tin!”
“Vậy thì bây giờ Giang Minh Nguyệt đang ở đâu?” Ôn đế lạnh lùng hỏi nhi tử của mình.
“Hắn đang ở ngoài điện, phụ vương, người hãy triệu kiến hắn vào, chúng ta cùng giải quyết vụ việc lần này cho thật minh bạch.”
Mục Dụ hướng đến cửa điện Kính Thiên, truyền gọi: “Triệu Giang Minh Nguyệt phủ Vĩnh An!”
Điện Kính Thiên mở ra, văn võ bá quan đều nhìn về phía ấy, chăm chăm vào dáng người thẳng tắp đĩnh đạc của Giang Ninh.
Giang Ninh vẫn mặc khinh bào Vĩnh An, tóc thúc đuôi ngựa, trên hông ngoài treo bội kiếm còn có lệnh bài tượng trưng cho phủ.
Hắn mặc kệ xung quanh có bao nhiêu cặp mắt chòng chọc vào mình, cũng chẳng buồn nghĩ tới xem chúng mang địch ý hay là điều gì đó khác.
“Giang Minh Nguyệt phủ Vĩnh An bái kiến bệ hạ.”
“Bình thân.”
Nhìn từ trên xuống dưới đều không thấy Giang Ninh giống như là bị “đâm thủng sườn trái” cả.
Sống lưng vẫn thẳng tắp, ánh mắt mang theo kiệt ngạo, không hề run sợ, phảng phất như thuở thiếu thời của Giang đại tướng quân.
Song, chỉ có mình Giang Triết Viễn thấy hắn giống hệt Bạch Hồng Y, giống đến đáng sợ với Bạch nhị công chúa Tây Vực huyền y trên nền tuyết trắng năm ấy.
“Tại sao sau khi Chương Hàm chết, ngươi lại bặt âm vô tín? Ngươi đã ở đâu suốt khoảng thời gian vừa qua?” Lưu Mục Chính bắt đầu màn chất vấn khi nhân vật tâm điểm xuất hiện.
Không giống như Ôn Tề Minh sính anh hùng, Giang Ninh sống khá khép mình, không thích phiền phức, rất ít giao du với người cùng đồng trang lứa.
Có thể nói, ngoài kiếm cung luyện võ thì Giang Minh Nguyệt chẳng biết làm cái gì khác.
Nếu bây giờ dồn dập chĩa mũi nhọn vào tiểu tử này thì sớm thôi, Giang Minh Nguyệt sẽ lúng túng và sợ hãi, để lộ ra sơ hở.
Lăn lộn trong quan trường nhiều năm, Lưu Mục Chính đã trở thành một con cáo già chín đuôi, không dễ nắm bắt.
Nhưng có một điều mà ai cũng lầm tưởng về Giang Minh Nguyệt, chỉ có Ôn Tề Minh hiểu rõ.
Thái tự điện hạ khẽ cười nhạo báng đám người kia ngu ngốc.
Giang Ninh thật sự đúng là không thích phiền phức, nếu chuyện gì cho qua được thì cho qua luôn, hắn không bận tâm, kể cả bản thân có chịu chút thiệt thòi.
Song, nếu vụ việc lại liên quan đến người thân của hắn, những người hắn trân trọng, đối tốt với hắn thì Giang Ninh sẽ trở thành một kẻ khác hẳn.
Không thích phiền phức không đồng nghĩa hắn sợ phiền phức.
Ngay sau khi Lưu Mục Chính dứt câu hỏi, giữa mày Giang Ninh đã thoáng nhíu lại, trong giọng nói cũng có chút cay độc, giống Bạch Hồng Y đến bảy phần: “Là ta đánh giá quá cao bản thân, tự cho rằng năng lực đủ cường, sau khi giao chiến với thích khách thì vết thương hở miệng, mất máu nhiều, rơi vào hôn mê.
Hai ngày qua, thái tử điện hạ đã không ngại phiền mà cho phép ta ở phủ Thiên Xu.”
Trước khi đi Ôn Tề minh đã dặn hắn nói như vậy.
Mặc dù Vĩnh An vô tội là sự thực nhưng trước hang hùm miệng cọp thì không thể không làm thế.
Lưu Mục Chính cười khẩy: “Vậy ngươi giải thích cho ta vì sao đến cả phụ thân ngươi cũng không tin ngươi? Ông ta đã luôn luôn khăng khăng ngươi phản quốc và không liên quan tới Vĩnh An phủ.”
Giang Triết Viễn hung trợn nhìn Lưu Mục Chính, mặt đỏ bừng, không biết là tức hay là tự ái: “Ngươi đừng đổi trắng thay đen!”
Để cãi nhau thì mọi chuyện sẽ chẳng đi đến đâu, Ôn Tề Minh đi qua, cắt ngang ánh nhìn lườm nguýt đến toé lửa của Giang Triết Viễn và Lưu Mục Chính, đến gần Ôn đế, hơi khom người: “Phụ vương, ai cũng có lý lẽ của riêng mình.
Chuyện này hãy giao cho Cố Thượng thư điều tra, nhi thần tin Cố Thẩm Vân đủ minh bạch.
Hình Bộ Ty đều là những người công tư phân minh, nghiêm trực thẳng thắn, kẻ có tội ắt sẽ phải trả giá đắt cho hành động của mình.”
Ôn đế gật đầu, vẻ mặt như bây giờ mới là chuyện chính: “Minh nhi nói đúng, chuyện này ta sẽ giao cho Hình Bộ Ty, Cố Thẩm Vân.”
“Có thần.”
“Đừng khiến ta thất vọng.”
“Vâng, bệ hạ.”
Ôn Tề Minh cười nhạt trong lòng, nếu Cố Thẩm Vân thật sự tra ra chủ mưu đằng sau sẽ sốc lắm nhỉ.
Một bên là thiên tử, một bên là Lý thị.
“Bệ hạ, bây giờ Chương Hàm đã chết, Nhung Quốc rục rịch khởi binh, có lẽ lúc này đã tới sát biên giới Thịnh Quốc.
Thần muốn dẫn binh dẹp loạn biên cương, bảo vệ Thiên Khải, lấy công rửa oan nhục này cho bản thân, cho Vĩnh An phủ, mong bệ hạ ân chuẩn!” Giang Ninh quỳ xuống, kiên định xin được phái đi xuất chinh chiến trường.
Ôn Đế nhìn vào con mắt của Giang Ninh, không hề có tia do dự, giống hệt ánh mắt của Bạch Hồng Y.
Bọn họ dù gì cũng từng là bằng hữu kề vai sát cánh trên chiến trường, phong thái ấy đã để lại ấn tượng khó quên trong lòng Ôn Triều Khanh.
Lão Giang có một nhi tử tốt đến vậy mà lại chẳng biết trân trọng, thật đáng tiếc....