Tôi cũng hiểu Triệu Tinh lúc này thật ra không hợp để nói đàm thoại. Nhưng tôi lại cũng không thể bỏ mặc hắn ở chỗ này.
May Triệu Tinh cũng hiểu trạng thái chính mình. Hắn hít sâu vài hơi rồi nói với tôi: “Cậu cứ đi đi, chuyện này chúng ta nói sau.”
Lý trí mách bảo tôi cứ nên quay người bỏ đi, nhưng cứ nhắc đến Triệu Tinh là tôi lại mềm lòng hơn chút. Tôi suy nghĩ rồi nói: “Ăn bánh sữa không?”
“…. Ăn cái gì mà ăn.” Triệu Tinh mắng thì mắng thế, nhưng mặt mày lại lập tức giãn ra.
“Tôi nhớ gần đây có một cửa hàng lâu đời rồi. Đồ ăn cũng được, không đến nỗi nào.” Tôi thật tự nhiên mà dắt tay hắn, “Chúng ta cùng đi ăn đi.”
Triệu Tinh không cự tuyệt, hắn mặc tôi dắt, cứ vậy theo sát chân tôi. Hai người chúng tôi đi bộ từ đường chính vào ngõ. Dù không cần xem điện thoại, tôi lại vẫn có thể tìm được đường.
Triệu Tinh theo chân tôi mười phút rồi mới hỏi: “Còn bao lâu mới tới vậy?”
“Sắp tới rồi. Cũng không biết hôm nay họ có mở cửa không nữa.” Vừa nói, chúng tôi vừa rẽ vào một cái ngõ khác. Lúc này tôi dừng bước, “Chúng ta đến rồi.”
Quán bánh sữa này không lớn, do một cặp vợ chồng già làm chủ. Tôi đặt hàng, quét mã, nhanh chóng lấy được một miếng bánh sữa nhét vào trong tay Triệu Tinh.
Hắn nói: “Còn cậu thì sao?”
“Cậu cho tôi một miếng là được rồi,” Tôi tự tin nói, “Cậu cũng biết tôi không thích món này mà.”
Triệu Tinh mở nắp hộp, lấy xiên gỗ cắm một cái bánh rồi đưa đến bên miệng tôi, “Cái đầu tiên cho cậu đấy.”
Tôi cúi đầu ăn, nói: “Vui chưa?”
“Có phải trẻ con đâu mà.” Triệu Tinh nói vậy thôi, nhưng hắn lại rất hài lòng với thủ đoạn này của tôi. Mắt thường cũng có thể tâm tình cải thiện rõ rệt: “Cậu lo đi chơi của cậu đi, tôi đi làm việc của tôi.”
Tôi ‘ừ’ một tiếng, nhưng cũng không vội rời đi mà tự mình đưa hắn ra xe, rồi mới bắt xe tới nhà Hứa Nặc.
Tôi cũng không nói trước với Hứa Nặc là tôi đến, nên lúc đến cũng không tiện lắm vì đúng lúc Hứa Nặc đang tắm.
Tôi không có chìa khóa nhà anh, nhưng khi tôi gõ cửa thì anh mở cửa rất nhanh. Trên người anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm, tóc còn ướt, trên người vẫn còn bọt, chưa rửa sạch. Tôi cau mày dùng tay trái đóng cửa lại, nói: “Anh như này cũng quá bất cẩn rồi.”
“Tôi biết là em mà.” Hứa Nặc mỉm cười, sắc mặt có chút tái nhợt, “Sao tự dưng em lại đến vậy?”
“Không thể đến sao?” Tôi giữ cằm anh, cưỡng ép anh phải nhìn tôi, “Tại sao một cái tin nhắn cũng không có vậy, hửm?”
“Là em không muốn gặp tôi.” Lông mi Hứa Nặc rất dài, lúc nhè nhẹ run còn có cái cảm giác vừa nhu nhược lại vừa quật cường.
Thế là chúng tôi tắm giặt sạch sẽ. Tôi nằm trên đùi anh nghịch điện thoại, chơi một lúc mới nói: “Anh thích căn hộ này chứ?”
“Cũng được.” Anh có chút do dự, sau đó thận trọng đưa ra một câu trả lời.
“Thích đến vậy thì mua một căn rồi chuyển đến đây đi……”
Hứa Nặc không nói gì, điều này cũng nằm trong dự kiến của tôi. Anh không có khả năng chi trả cho những khoản như này, nhưng cũng không vì thế mà mượn cớ đòi hỏi tôi bất cứ thứ gì. Vậy nên giờ phút này, không nói lời nào là cách ứng phó tốt nhất rồi.
Nhưng tôi vốn là người bá đạo, luôn thích gì làm nấy. Vậy nên khi muốn tặng quà cho ai đó sẽ không chấp nhận lời từ chối. Tôi nói: “Tôi bỏ tiền, còn giấy tờ thì anh đứng tên.”
Anh cười rồi nói: “Đừng vớ vẩn…”
“Giấy tờ nhà coi như là phần quà chính thức đi. Cho dù sau này chúng ta có chia tay, tôi cũng sẽ không đòi lại nhà từ anh đâu.” Tuy rằng trong chuyện tình cảm, bản thân tôi là một tên cặn bã, nhưng về mặt tiền nong thì trước giờ tôi vẫn luôn hào phóng, sẽ không chơi cái trò trước dùng tiền dỗ người, sau phủi mông đòi lại.
“Tôi không cần.” Hứa Nặc lắc lắc đầu, “Nếu làm thế thì lại thành bị bao dưỡng rồi.”
“Tôi thích anh nên tặng quà cho anh thôi, liên quan gì đến việc bị bao dưỡng.” Giọng của tôi nghe trầm hơn một chút, hai chân của Hứa Nặc đã khẽ run lên. Đây là do lần trước tôi “ức hiếp” anh có hơi tàn nhẫn, vây nên cơ thể anh vẫn lưu lại ít phản ứng theo bản năng.
“Tôi không cần.” Anh lặp lại một lần nữa, nhẹ giọng hơn rất nhiều, thậm chí còn có chút cầu xin khó phát hiện ra.
“Anh cũng đã hơn bốn mươi rồi,” Lúc này tôi cũng không nhìn biểu tình trên mặt anh nữa mà mở album ảnh trên điện thoại ra, xóa vài tấm ảnh không cần dùng nữa, “Làm nhà văn thu nhập cũng chẳng thể coi là ổn định. Nhà thì tôi không thiếu, cũng có nhiều bảo hiểm hơn. Giờ tôi còn thích anh thì anh nên nhận hết những gì tôi đưa đi; chứ chờ đến khi tôi hết thích anh rồi thì đến cái cửa cũng không có đâu.”
Hứa Nặc im lặng rất lâu, chỉ giơ tay lên xoa xoa khóe mắt của mình. Trước giờ anh vẫn luôn rất bình tĩnh, ngay cả khi cơ thể bị tôi chà đạp cũng vẫn rất ẩn nhẫn và quật cường. Thành thật mà nói, trong mối quan hệ này anh vẫn còn có chút dè dặt, nhưng qua những lời vừa nói ra, tôi thấy rõ là anh đã bị tôi làm cảm động rồi.
“Tôi không muốn……”
“Hả?” Tôi cắt ngang lời từ chối của anh một lần nữa rồi nói, “Cho anh thì anh cứ nhận đi, đừng làm tôi giận.”
Hứa Nặc thở dài, đưa tay chạm mặt tôi, hỏi: “Em có thể thích tôi nhiều hơn chút không?”
“Không thể,” Tôi từ chối một cách thẳng thừng, “Anh không thể vừa muốn một người yêu nhiều tiền chu đáo, lại vừa muốn người ấy yêu mình bằng cả tính mạng được.”
“Bạn nhỏ à, em đang ngụy biện đấy hả.”
“Sao cũng được,” Tôi lại có hứng rồi, “Hứa Nặc, giúp tôi đi.”
“……”
Tay Hứa Nặc cứng đờ, mấy giây sau anh mới đỡ tôi lên, nhẹ giọng nói: “Được.”
Tôi ở nhà Hứa Nặc bảy ngày. Đến ngày cuối cùng, Hứa Nặc mở cửa nhận một kiện hàng chuyển phát nhanh. Mở bên trong ra là một tờ giấy chứng nhận bất động sản mới cứng và một hợp đồng quà tặng. Trên đó đã có chữ ký của tôi, giờ chỉ còn thiếu của anh.
Anh ôm chặt túi đựng tài liệu, nhìn tôi như muốn từ chối, nhưng dù ít hay nhiều thì anh cũng vẫn lại do dự.
—— Không ai là có thể từ chối tiền bạc, trừ khi anh ta đủ giàu.
Tôi ân cần nói với anh: “Cứ cầm lấy đi. Sau này ở với nhau rồi thì đứng tên anh hay đứng tên tôi cũng có khác gì nhau đâu?”
Nhưng anh vẫn nói một câu rất tỉnh táo: “Nhận của em căn hộ này, tôi và những người đã từng cặp với em, cũng có khác gì nhau đâu?”
Tôi cho anh một bậc thang gãi đúng chỗ ngứa, “Nếu anh không chấp nhận, anh sẽ không còn là tình nhân của tôi nữa. Anh biết đấy, tôi thích người ngoan ngoãn.”
Hứa Nặc im lặng một lúc, ký hợp đồng rồi đưa cho tôi một bản, nói: “Em không thích tôi ngoan ngoãn, em muốn nhìn thấy tôi ngoan ngoãn.”
Tôi không phản bác lời nói của anh, chỉ giơ chân giẫm lên vai anh, nói: “Anh chưa đủ ngoan ngoãn đâu.”
“Em cũng sẽ đối xử với vợ mình thế này sao?” Hứa Nặc hỏi.
“Không,” Tôi lười nhác trả lời, “Gây sự với anh ta, ai sẽ kiếm tiền cho tôi?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT