Chúng tôi nắm tay nhau như vậy, thật ra trông rất có vẻ tình nồng ý mật. Nhưng tiếc là nội tâm tôi lại phẳng lặng đến đáng buồn. Tôi nắm tay hắn lại cũng chỉ như nắm tay chính mình, thật sự không có chút cảm xúc gì. Tôi nhìn sắc mặt của Triệu Tinh, đánh giá thấy hắn cũng không khác gì mấy. Cũng giống nắm tay người chiến hữu, vị huynh đệ thân thiết nhất. Chỉ là không phải giống người yêu.

Triệu Tinh hỏi tôi: “Về nhà chứ?”

Tôi suy nghĩ rồi nói: “Tôi đi tìm Hứa Nặc đã.”

“Hứa Nặc?”

Triệu Tinh nhắc lại thì tôi mới nhận ra, trước giờ tôi vẫn luôn gọi Hứa Nặc là anh trai 40 tuổi trước mặt Triệu Tinh, chứ chưa từng nhắc đến tên anh với hắn bao giờ.

“Là anh trai 40 tuổi kia.”

“Tên cũng dễ nhớ đấy.” Triệu Tinh ngưng một chút, rồi thả tay tôi ra. “Thích anh ta lắm sao?”

“Thích. Anh ta khiến tôi có ha.m muốn chinh phục.”

Trước mặt Triệu Tinh, tôi đa phần đều là nghĩ gì nói đấy. So với những tình nhân trước kia của tôi, Hứa Nặc biết điều hơn rất nhiều. Anh không ham tiền, không vòi vĩnh, dỗi hờn, cũng sẽ vì công tác bận rộn mà không chiều lòng tôi, nhưng lại vì nhớ thương mà xong việc lại chạy vội về —— Tuy không gặp, nhưng tôi lại rất thích dáng vẻ độc lập của anh. Cuộc sống của anh không xoay quanh tôi, đây chính là điều mà tôi thưởng thức nhất.

Triệu Tinh nghe những lời này của tôi thì cười, hắn nói: “Cậu thích mấy ông anh độc lập tự chủ như vậy sao?”

Tôi lắc đầu, nói: “Chỉ là chưa gặp bao giờ nên thấy mới mẻ thôi.”

“Vậy khi nào cái mới mẻ này của cậu mới kết thúc?” Triệu Tinh ấm áp hỏi.

“Không biết, có lẽ một tháng. Có lẽ một năm?” Tôi thành thật nói.

“Cậu vẫn muốn ly hôn.”

Triệu Tinh là khẳng định mà nói những lời này.

“Đúng vậy.” Tôi cũng cho hắn một đáp án khẳng định.

Triệu Tinh không không nói thêm lời níu kéo nào nữa. Hắn như đã chán ghét cực kỳ mà nói thẳng: “Đợi đến lúc có thể, chúng ta hãy ly hôn đi.”

“Được.” Rốt cuộc tôi cũng có được đáp án mình muốn. Nhưng thú thật, trong lòng cũng chẳng mấy thoải mái. “Sau này tôi sẽ không cưới ai khác.”

Triệu Tinh nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười thật tiêu chuẩn. Hắn nói: “Nếu thế thì cậu cũng không vi phạm lời hứa của mình.”

Cả hai người chúng tôi đều nhớ rõ mình đã từng hứa với đối phương rằng sẽ là bạn đời hợp pháp duy nhất của nhau suốt cuộc đời này. Lúc trao nhau lời hẹn thề ấy, chúng tôi là thật sự muốn nhất sinh nhất thế nhất song nhân (bên nhau đến hết cuộc đời). Chỉ tiết, tình cảm con người cũng không phải thứ con người có thể kiểm soát được. Tới nhanh, đi cũng nhanh.

“Tôi thì lại muốn tìm người khác để kết hôn.” Triệu Tinh nhìn không có vẻ gì là giận quá mới nói ra những lời này, “Tôi thật sự muốn từng chút một mà xóa sạch mọi dấu vết của cậu khỏi cuộc đời tôi. Tốt nhất là bỗng dưng mất trí nhớ, quên tên khốn nạn nhà cậu đi.”

“Ly hôn rồi thì cậu là người tự do, muốn cưới ai thì cưới.” Tôi trước giờ vẫn luôn là người sống có đạo lý, sẽ không chơi trò chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn. Cũng sẽ không áp đặt tiêu chuẩn của mình, bắt ép Triệu Tinh cũng không được tái hôn. “Nếu có thể quên, vậy cậu hãy quên tôi đi.”

Triệu Tinh nhìn tôi thật sâu, hắn nói: “Kiếp này là không thể.”

Tôi không biết hắn nói không thể gì. Tìm bừa người khác để cưới, hay là quên tôi đi, hay là cả hai?

Nhưng tôi biết, tôi lại một lần nữa thắng Triệu Tinh. Hắn vĩnh viễn sẽ không thể tổn thương tôi.

Tôi đưa tay về phía hắn. Hắn do dự một lúc, lại nắm lấy tay tôi. Chúng tôi nắm tay nhau, nhưng tâm trạng đã không còn như trước.

Hắn nói: “Tôi không muốn đưa cậu đi gặp Hứa Nặc.”

“Vậy đừng đưa. Lát nữa tôi tự đi xe đi.”

“Tôi muốn đưa cậu về nhà. Súp đã nấu xong rồi.”

“Cậu cùng lắm là mới đặt mua nguyên liệu thôi. Còn phải đến chỗ quầy ship hàng lấy nữa.”

“Anh ta thì có gì tốt?”

“Chả có gì tốt cả. So ra cũng không bằng đầu ngón tay cậu.”

“Tôi không muốn ly hôn.”

“Cậu vừa đồng ý rồi.”

“Tôi đổi ý.”

“……”

Tôi có chút cạn lời, định rút tay về nhưng lại bị Triệu Tinh siết chặt. Hắn nói: “Tao khang chi thê bất hạ khả đường. Đừng tàn nhẫn với tôi như vậy.”

Tao khang chi thê bất hạ khả đường: người vợ thời cám hèm [đói nghèo phải ăn cám] thì không thể đưa xuống nhà dưới [tức hắt hủi, phụ bạc] – chỉ tình nghĩa vợ chồng gắn bó từ thuở nghèo khó.

“Chúng ta cứ tiếp tục như vậy rồi sẽ từng chút một cạn kiệt tình cảm. Như vậy mới gọi là tàn nhẫn.” Giọng tôi đã biến lạnh, không chứa đựng chút cảm xúc dư thừa nào, “Đàng hoàng mà kết thúc chứ đừng để đến ngày cuồng loạn bỏ nhau. Triệu Tinh, cậu chịu không nổi việc tôi thật sự phải lòng ai đó.”

“Nếu cậu đã biết…”

Triệu Tinh siết chặt tay tôi, nhưng lại vội vã thả lỏng. Có lẽ hắn sợ làm tôi đau.

“Đáng nhẽ từ lần đầu tiên đề nghị chúng ta có quan hệ mở, cậu đã nên đoán trước cục diện hiện tại.” Đôi khi tôi cũng không thích đầu óc mình, nó luôn khiến tôi đoán trước được kết quả của sự việc, “Tôi đã từng dạy cậu rồi, Triệu Tinh. Một khi đã đưa ra quyết định thì phải gánh vác trách nhiệm.”

“Nhưng đấy cũng không phải quyết định của mình tôi. Là quyết định của chúng ta.” Triệu Tinh gồng mình đè nén giọng nói. Nhưng hắn kiềm chế không được lồ.ng ngực phập phồng. Hiển nhiên là bị tôi chọc cho tức lắm rồi.

Nhưng tôi không hề có chút ý định nhượng bộ, phản bác hắn: “Quyết định khi đó của tôi là chia tay. Là cậu cho chúng ta một sự lựa chọn mới.”

“Thôi Minh Lãng, cậu đúng là một thằng khốn nạn.”

“Cũng vậy cả thôi, cũng vậy cả thôi. Triệu Tinh à, mấy năm nay, số người cậu chơi có khi còn nhiều hơn tôi nhiều.”

Triệu Tinh quay đầu đi, giận đến mức cổ đỏ bừng, hắn nói: “Chúng ta có thể đừng cãi nhau không?”

“Không cãi nhau. Đây còn không phải là đang tranh luận sao? Dù sao thì tôi cũng không thuyết phục được cậu, mà cậu cũng không thuyết phục được tôi.”

Triệu Tinh hít sâu vài hơi, đ.è xuống cơn tức giận, nói: “Gửi địa chỉ đây.”

“Làm gì?”

“Gửi địa chỉ tình nhân của cậu, tôi gọi xe cho cậu.”

“Gửi hóa đơn điện tử tiền taxi cho tôi qua email, tôi sẽ cho người trả cho cậu.” Tôi cố tình nói vậy để chọc tức Triệu Tinh.

Triệu Tinh quả nhiên mắc mưu. Hắn lúc này đã giận đến mức mặt cũng đỏ au, mắng: “Cậu con mẹ nó…”

Tôi giơ tay nhéo mặt hắn, cúi đầu hôn lên bờ môi ấy. Hắn cũng không trốn tránh, để yên cho tôi hôn.

“Anh ta chỉ là một món đồ chơi thôi.”

“Ai mà chả là đồ chơi của cậu?”

Tôi không trả lời.

“Tôi biết cậu từng thật lòng yêu tôi. Nhưng gần đây tôi lại có một suy nghĩ, Thôi Minh Lãng đã từng yêu tôi ngày ấy, có hay không chỉ là do tôi ảo giác ra? Tôi đã chẳng nhớ rõ bộ dáng của hắn như thế nào nữa rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play