2.

Triệu Tinh gọi trợ lý tới tiễn thanh niên đi.

Cũng không phải là hắn đã chơi chán người nọ, mà là vì người này đã bắt đầu khiến hắn càng ngày càng thường xuyên nghĩ đến Thôi Minh Lãng.

Hắn vốn là vậy. Cứ mỗi lần hắn tìm được một tình nhân phần nào na ná Thôi Minh Lãng, hắn sẽ cảm thấy mới mẻ, sau đó lại vẫn sẽ không kiềm chế được bản thân mà lại nghĩ tới Thôi Minh Lãng.

Hắn chơi những người này trên giường sẽ có cảm giác như là đang chơi Thôi Minh Lãng.

Nhưng sau đó lại sẽ thấy tội lỗi, phiền muộn.

Bởi vì hắn biết rõ, Thôi Minh Lãng thật sự sẽ không để hắn thành công.

Thôi Minh Lãng sẽ vĩnh viễn là người hắn khát vọng nhưng không thể với tới.

Thành thật mà nói, hắn nhớ Thôi Minh Lãng, nhưng hình như hắn lại chẳng có lý do gì để tìm gặp người ta cả.

Triệu Tinh vô định lái xe trên đường. Một lúc lâu sau, hắn lại nhập tên quán cà phê đã in sâu trong trí nhớ vào định vị.

Hắn đoán có lẽ Thôi Minh Lãng đang ở đây.

- -

Thôi Minh Lãng quả nhiên đang ngồi ở đó, nhàn nhã uống một tách cà phê.

Trên người cậu ta vẫn là bộ vest do viện cấp, cả người toát ra vẻ nho nhã, nhã nhặn.

Xe Triệu Tinh đỗ trong bóng tối của con hẻm đối diện, nhưng chiếc kính ống nhòm công suất cao trong tay cho phép hắn có thể thấy rõ mọi động tác tinh tế của Thôi Minh Lãng.

Hắn nhìn khóe miệng đối phương khẽ nhếch lên, ngón tay miết nhẹ lên menu của quán, cất giọng nói gì đó.

Vài chục giây sau, một người đàn ông mặc đồng phục pha chế của quán ngồi xuống đối diện Thôi Minh Lãng. Hai người thân mật trò chuyện với nhau.

Ngón tay của Thôi Minh Lãng như đang lướt trên phím dương cầm, từng chút một mà chạm đến mu bàn tay của người đối diện. Mà người đàn ông kia cũng không chống cự gì, ngược lại còn lật tay lại, nắm lấy tay Thôi Minh Lãng.

—— Thôi Minh Lãng đã thành công.

—— Trong một buổi chiều đầy nắng hôm ấy, một cặp tình nhân mới chính thức hình thành.

Triệu Tinh bỏ ống nhòm xuống, mở một hộp quà tinh xảo ra, lấy ra từ trong đó một viên pha lê đẹp vô cùng. Một nghệ sĩ nước ngoài nổi tiếng đã khắc hình dáng của hắn và Thôi Minh Lãng vào đó, dùng đủ thứ ngôn ngữ tán thưởng hôn nhân và tình yêu của hai người bọn hắn.

Triệu Tinh biết Thôi Minh Lãng rất thích những tác phẩm nghệ thuật của vị này. Hắn tốn cũng không ít công sức để có được viên pha lê chạm khắc này, dự định dùng làm quà kỷ niệm.

Triệu Tinh lại làm một việc thật ngây thơ rồi.

Hắn hạ cửa sổ xe xuống, cổ tay khẽ vung, viên pha lê xinh đẹp bị ném thẳng vào tường.

"Choang ——"

Pha lê vỡ tan thành vô vàn mảnh vụn, vỡ như tình yêu có lẽ đã từng tồn tại giữa hai người họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play