Triệu Tinh châm một điếu thuốc, bên tai là điện thoại.
"Uống cà phê," Người bên kia điện thoại tận tâm trả lời, "Thôi tiên sinh hiện đang uống cà phê."
Triệu Tinh nhả ra một ngụm khói trắng. Hắn dụi tàn thuốc vào đáy chiếc gạt tàn đen, hỏi: "Đây là lần thứ bao nhiêu rồi?"
"Lần thứ ba trong tuần này, nếu tỉnh tổng từ trước tới giờ thì chắc hẳn là lần thứ chín."
"Gửi tài liệu người hắn đang để ý qua email cho tôi, sau đó cậu có thể gặp trợ lý Trương nhận tiền."
"Vâng thưa Triệu tổng."
Triệu Tinh cúp điện thoại. Hắn mở phần mềm mạng xã hội, nhìn avatar của Thôi Minh Lãng nhưng cũng không bấm mở.
Hắn vẫn nhớ rõ lần trước Thôi Minh Lãng đã nói gì —— Cậu ta nói: "Triệu Tinh, thông báo với cậu tôi chuẩn bị lên giường với một cậu sinh viên trường nghệ thuật."
Triệu Tinh lúc ấy đã đọc được tin nhắn của Thôi Minh Lãng nhưng cũng không trả lời. Không phải là hắn cố ý, chẳng qua là lúc đó hắn đang bận. Mà bận xong rồi, chuyện trả lời tin nhắn lại cũng không cần thiết nữa.
Triệu Tinh ngả lưng tựa vào chiếc ghế sô pha mềm mại. Trong nhà không bật đèn, nhưng cảnh đêm rực rỡ của đô thị ngoài kia vẫn có thể miễn cưỡng rọi sáng phòng khách của hắn.
Căn nhà này chỉ là một trong những bất động sản hắn đứng tên. Đẹp, giá trị cũng xứng đáng với vẻ đẹp của nó.
Trong tay hắn đã có quá nhiều tài sản. Từ lâu rồi, hắn đã không còn là một thiếu niên không một xu dính túi. Nhưng của cải càng nhiều, lại càng làm bật lên những gì hắn đã mất.
Triệu Tinh giàu có đã mất đi tình yêu của người chồng hợp pháp của mình. Riêng chuyện này, hắn đã rõ ràng từ rất lâu.
Hôn nhân của hai người họ là một tòa thành xây trên khối châu báu óng ánh. Bên ngoài thì nhìn khang trang mỹ lệ, nhưng chỉ cần đẩy nhẹ một cái, lại sẽ lập tức biến thành một bãi phế thải xinh đẹp.
'Cốc, cốc.'
Có người gõ cửa.
Triệu Tinh bật đèn, cất đi biểu cảm trên khuôn mặt, nhướng mày chỉ đạo: "Vào đi."
Bước vào là một thanh niên chỉ mặc duy nhất một chiếc áo ngủ. Triệu Tinh không nhớ rõ tên cậu ta là gì, nhưng hắn lại rất thích đôi mắt của cậu ta —— Đôi mắt đó cực kỳ giống với Thôi Minh Lãng. Nhưng Thôi Minh Lãng lại chưa từng dùng miệng phục vụ hắn.
Thôi Minh Lãng tên đó dù chỉ là chút thua thiệt cũng không chịu, một bước cũng nhất quyết không lui, chưa từng dung túng Triệu Tinh dù chỉ là một chút. Mỗi lần hắn chỉ cần hơi tỏ vẻ muốn mạo phạm cậu ta, nặng thì sẽ đi viện mà nhẹ thì sẽ bị tra tấn.
Triệu Tinh như gọi chó mà vẫy tay với cậu thanh niên kia. Thanh niên đó cũng rất ngoan ngoãn mà đi tới, quỳ xuống giữa hai chân của Triệu Tinh, mang đến cho hắn dịch vụ cậu ta am hiểu.
Triệu Tinh nắm tóc cậu ta, vừa chơi vừa nghĩ tới Thôi Minh Lãng.
Hắn lúc thì nghĩ xem lần này Thôi Minh Lãng sẽ mất bao lâu mới có thể lừa anh chàng bartender kia lên giường, lúc thì lại suy nghĩ có lẽ Thôi Minh Lãng khi xưa cũng chẳng yêu hắn tới vậy. Tại vì không yêu mới có thể ra tay tàn nhẫn với hắn như thế.
Triệu Tinh tra tấn thanh niên kia, nhưng trước mắt lại chỉ có cảnh tượng Thôi Minh Lãng giày vò hắn năm đó.
Tên khốn Thôi Minh Lãng đó dùng thắt lưng trói hắn vào đầu giường, vừa dùng nến thiêu hắn lại vừa chơi hắn. Cuối cùng trên mặt đất là một mớ hỗn độn, hắn không thể ngăn cản bản thân mình rơi lệ, Thôi Minh Lãng lại cười ha hả.
Nếu dưới giường giữa hai người còn có chút tình tứ, thì trên giường, hai người họ quả thực coi nhau như kẻ thù.
Triệu Tinh không muốn làm con chó của Thôi Minh Lãng, nhưng khi đó hắn đã quá yêu Thôi Minh Lãng, không muốn làm cũng phải làm.
Hắn có thể vì yêu mà chấp nhận chịu đựng sở thích của Thôi Minh Lãng, nhưng Thôi Minh Lãng lại không cho phép hắn mạo phạm dù chỉ là một chút.
Như vậy là không công bằng.
Nhưng nếu khẳng định đây là công bằng, vậy điều đó có nghĩa là Thôi Minh Lãng cũng không yêu hắn nhiều đến vậy.
Vì không yêu nhiều tới vậy cho nên mới không muốn nhượng bộ, không muốn thay đổi.
- -
Triệu Tinh tiến vào cơ thể tươi trẻ kia. Cơ thể hắn đạt được khoái cảm tuyệt vời, nhưng đầu óc lại tràn ngập hình ảnh người chồng hợp pháp của mình.
Hắn xua đi những suy nghĩ trước đó, lục tìm trong quá khứ chứng cứ Thôi Minh Lãng yêu hắn tha thiết.
Hai người họ đã từng cùng nhau bỏ nhà đi, cùng nhau thức đêm, cùng nhau kề vai chiến đấu, cùng nhau cứu vớt nhau thoát khỏi hoạn nạn...... Nhưng những quá khứ ngọt ngào đó chỉ hiện lên một hồi, sau đó lại bị từng lần từng lần phản bội thay thế, màn ảnh cứ vậy sống động hiện lên.
Thôi Minh lãng đã sớm ô uế, cũng tựa như hắn Triệu Tinh. Cả hai bọn họ đều đã quá dơ bẩn để xứng đáng với tình cảm họ có lẽ đã từng có thủa niên thiếu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT