Hứa Linh nghe tiếng "tiểu thư" này thì cảm thấy vô
cùng khó chịu, dù sao hộp đêm này vừa khéo là của ba cô mà thôi, cái danh xưng
tiểu thư này nghe có vẻ sặc mùi tư bản.
Hứa Linh tự nhận cô chẳng qua chỉ là gia đình khá giả bình
thường, bởi vậy cái danh xưng này khiến cô cảm thấy cực kỳ khó chịu, cô chà xát
cánh tay: "Bọn họ là bạn của cháu, tới đây chơi một chút thôi."
Quản lý Hoàng cúi đầu, vội vàng nói: "Thả đi, thả
đi."
Tiếp đó, giọng ông lúng ta lúng túng nói: "Tất cả chỉ
là hiểu lầm, chú còn tưởng là gây sự chứ."
Hứa Linh không dao động trước lời giải thích có độ tin cậy
cực kỳ thấp này, nhưng Hứa Linh cũng chẳng muốn phải đôi co.
Cô chỉ nói: "Ừm, biết rồi."
Cô quay đầu lại nhìn Lục Thầm Chi, nghiêng đầu: "Đi
thôi."
À, chẳng trách một hai đòi phải đi theo vào đây.
Lục Thầm Chi hiểu rõ, anh gật đầu, dẫn đám Lý Tuyển đi ra
ngoài.
Chờ cho đến khi bọn họ rời đi hẳn, Hứa Linh mới quay đầu lại
nhìn quản lý Hoàng.
Cô đưa ngón trỏ lên môi: "Đừng nói cho bố cháu biết
cháu đã tới đây."
Quản lý Hoàng toát mồ hôi lạnh liên tục, vội vàng gật đầu.
Có trời mới biết, cô không nói cho ông chủ của ông những trò
mà mình đã làm thì ông đã đội ơn trời đất rồi, sao có thể chủ động nói ra chứ.
Hứa Linh đút tay vào trong túi áo khoác, chen chúc tìm đường
đi trong đám người đông nghịt một cách khó khăn, tốn công lắm mới đi được tới
cửa.
Vừa tới cửa, có thấy Lục Thầm Chi đứng ở ngay trước.
Hứa Linh cũng không ngạc nhiên, chỉ hỏi: "Bạn cậu
đâu?"
Lục Thầm Chi thở ra một hơi: "Tớ để bọn họ trở về khách
sạn rồi, sợ bọn họ lại gây chuyện nữa."
Anh cúi đầu, nghiêm túc nói: "Cảm ơn cậu vì chuyện ngày
hôm nay."
Hứa Linh lắc đầu, ủ rũ nói: "Tớ cảm thấy tớ còn phải
trách ba tớ không quản lý tốt cái hộp đêm này, sao có thể không bỏ qua cho
người khác như vậy chứ."
"Chuyện này không liên quan tới cậu." Lục Thầm Chi
dời tầm mắt: "Cảm ơn."
"Không có gì, không có gì." Hứa Linh lại ngẩng đầu
lên: "Coi như trả ơn cậu buổi chiều bận rộn kia đi, chúng ta không ai nợ
ai nữa."
Lục Thầm Chi thấp giọng đáp: "Ừm."
Anh nói: "Tớ giúp cậu gọi xe đưa cậu về."
"Không cần, không cần, thật ra xe tớ có điện." Hứa
Linh cười hì hì: "Tại tớ muốn vào cùng với cậu nên mới nói xe không có
điện."
Cô chạy lại ngồi lên xe điện, đội mũ bảo hiểm heo Peppa lên,
vẫy tay với anh: "Tạm biệt!"
Lục Thầm Chi cũng vô thức vẫy tay lại.
Hứa Linh vặn tay cầm, mấy giây sau, xe vẫn không hề di
chuyển một chút nào.
Cô vặn tắt rồi bật lại chìa khóa một lần nữa.
Mấy giây sau, Hứa Linh ngẩng đầu lên nhìn anh: "Lần này
hết điện thật rồi."
Lục Thầm Chi: "…"
Cuối cùng, Hứa Linh vẫn ngồi chung với Lục Thầm Chi trên một
chiếc taxi.
Xe taxi chạy vững vàng trong màn đêm, Hứa Linh dựa đầu vào
cửa sổ xe, đầu cô cũng lắc lư theo sự di chuyển của xe.
Bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, Hứa Linh nghiêng đầu liếc nhìn
Lục Thầm Chi.
Tuy Lục Thầm Chi nhìn thẳng về phía trước nhưng có vẻ như là
chú ý tới ánh mắt của cô: "Làm sao thế?"
Hứa Linh tò mò nói: "Có phải cậu đã từng luyện võ
không?"
"Ừm."
Lục Thầm Chi đáp lời.
Hứa Linh lại hỏi: "Tớ vẫn luôn có một thắc mắc, vì sao
cậu chuyển từ Huyền Mộc tới đây vậy?"
Hứa Linh đợi mấy giây, phát hiện Lục Thầm Chi đã khoanh tay
nhắm hai mắt giả bộ ngủ.
Cô bĩu môi: "Lục Thầm Chi, đây là thái độ của cậu đối
với ân nhân cứu mạng cậu hay sao?"
Lục Thầm Chi mở mắt, nghiêng đầu nhìn cô: "Không phải
cậu nói đây là đền bù cho sự giúp đỡ của tớ và chúng ta không thiếu nợ gì nhau
sao?"
Hứa ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).