"Đồ ngốc, sao lại đứng ngây ra đó."
Giọng nói nhẹ nhàng đánh thức Hứa Linh còn đang ngây người.
Hứa Linh vội cúi đầu xuống, trong đôi mắt hạnh hiện lên sự
kinh ngạc.
Đúng vậy... Cậu là…?
Lục Thầm Chi liếc nhìn Hứa Linh một cách kỳ quái.
Người luôn ồn ào lắm chuyện như Hứa Linh lúc này lại im lặng
như một con chim cút, có hơi kỳ lạ.
Nhưng Lục Thầm Chi không để ý chuyện này lắm, vì vậy anh im
lặng không nói gì.
"Đinh —"
Thang máy đến tầng 1.
Hứa Linh chạy từ từ ra khỏi thang máy, không quay đầu lại,
nói: "Tớ đi trước đây, bái bai!"
Lục Thầm Chi đi ra khỏi thang máy.
Hứa Linh chạy chậm theo sau, chiếc túi xách búp bê đeo sau
lưng khẽ đung đưa, khi cô rẽ sang bên ngoài, chiếc túi vướng vào tay nắm cửa.
Cô không chú ý, cơ thể loạng choạng vài bước.
Đôi mắt đen của Lục Thầm Chi đột nhiên co lại, sải hai ba
bước đi tới, một tay nắm lấy cổ tay cô.
"Phanh —"
Hứa Linh ngã vào trong cái ôm vững chắc, túi xách treo trên
tay nắm cửa, một đống đồ vật lộn xộn từ trong túi rơi ra.
Cơ thể mềm mại ấm áp được siết chặt trong vòng tay của anh,
mùi dâu tây tràn ngập trong khoang mũi Lục Thầm Chi.
Anh cúi đầu, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp vẫn còn hoảng sợ
của cô, đôi mắt đen láy mở to, cơ thể nhỏ bé run rẩy.
Hứa Linh lắc đầu, cuối cùng cũng nhận thức được tình hình
trước mắt.
Cô đẩy Lục Thầm Chi ra, giật mình lùi về phía sau vài bước.
Lục Thầm Chi đột nhiên bị đẩy ra, cơ thể cứng đờ trong nửa
giây.
Anh nhìn về phía Hứa Linh, đôi mắt đen mang theo vài phần dò
xét.
Hứa Linh dời ánh mắt, đưa tay gỡ túi xách ra, vừa khom lưng
nhặt đồ vừa nói: "Cảm ơn."
Lục Thầm Chi rũ mắt, nhìn cô vài giây, không nói gì.
Anh ngồi xổm xuống, giúp Hứa Linh nhặt vài thứ rồi đưa cho
cô.
Hứa Linh cúi đầu cầm lấy đồ trong tay anh, giọng lúng túng:
"Cảm ơn nha."
Lục Thầm Chi thích thú nhìn chằm chằm cô: "Cậu đang
tránh tớ à?"
"Gì, cái gì, tránh cái gì?" Hứa Linh dứt khoát
nhét hết đồ vật trên mặt đất vào trong túi, vội vội vàng vàng đứng dậy:
"Tớ, tớ đi trước đây! Tạm biệt!"
Lục Thầm Chi nhìn bóng lưng cô, hét lên: "Hứa
Linh."
Bóng lưng Hứa Linh dừng lại một chút, sau đó thì giả vờ như
không nghe thấy, tăng tốc bỏ chạy mất hút.
Lục Thầm Chi nhìn cuốn sổ nhỏ trong tay, đôi mắt đen hơi
trầm xuống.
Ngón tay anh chỉ vào cuốn sổ ghi chép: "Còn đồ chưa
lấy, chạy cái gì chứ."
Lục Thầm Chi dừng một chút, vẫn mở cuốn sổ ra.
Ngày X.xx quá trình tập luyện:
Chống đẩy - hít đất: xx.
Tám trăm: xx.
Nhảy cao: xx.
Tổng kết: Phải tăng cường rèn luyện sức chịu đựng, có thể
tăng cường...
...
Một vài hôm quá trình tập luyện được viết theo lối chữ thảo
có hơi khó đọc, nhưng kế hoạch huấn luyện và tổng kết được ghi lại rất chi
tiết, có thể thấy được sự tận tâm của chủ nhân cuốn sổ này.
*Thảo
thư (tiếng Trung: 草書; bính âm: cǎoshū) hay chữ thảo là một kiểu viết chữ Hán
của thư pháp Trung Hoa. Thảo thư thường được dùng trong các trường hợp như tốc
ký, thực hành nghệ thuật thư pháp, viết thư hay viết nháp một bản thảo. Tuy
nhiên, thảo thư rất khó đọc, những người chỉ quen dùng khải thư (kiểu viết
thông thường) có thể không đọc được các văn bản viết bằng thảo thư. Chắc hẳn nó rất quan tr ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).