Hứa Linh mơ mơ màng màng vượt qua mấy tiết học buổi sáng, mãi cho đến giờ nghỉ trưa mới khỏe lên một chút. Mặc dù sức khỏe đã tốt hơn đôi chút nhưng chiều nay có tiết thể dục, thầy giáo thể dục của lớp Hứa Linh là huấn luyện viên Lý.

Buổi chiều, cô lề mề thay quần áo thể dục, trong lòng không muốn học chút nào.

Đưa tay lên ngực tự hỏi chính mình, tuy biết huấn luyện viên Lý không có ác ý gì với cô nhưng đứng trước mặt thầy ấy giả vờ như không có chuyện gì xảy ra thì cô không làm gì, cô không phải là người khoan dung độ lượng.

Thời tiết tháng chín cực kì oi ả, Hứa Linh đi dưới ánh mặt trời cảm thấy rất choáng váng mệt mỏi.

"Xếp hàng, điểm danh!" Huấn luyện viên Lý tràn đầy năng lượng hô.

"Một, hai, ba..."

Sau khi cả lớp đã điểm danh xong, huấn luyện viên Lý chấm điểm chuyên cần cho tất cả.

Ông chắp tay sau lưng nói: "Hôm nay chúng ta sẽ tập luyện kỹ thuật three-step layup. Bây giờ thầy sẽ cho người làm mẫu sau đó cả lớp chạy 800 cái làm nóng người."

*Kĩ thuật three-step layup: nguyên văn là 三步上篮, tạm dịch "ba bước úp rổ", kĩ thuật phổ biến để thực các bước chạy úp rổ, đây phương pháp được sử dụng để bắt bóng khi chạy nhanh hoặc ném bóng cự ly gần ở cuối đường dẫn bóng, thược được sử dụng trong tấn công nhanh hoặc chạy cắt để úp bóng vào rổ. Do trong bóng rổ có các quy tắc hạn chế nghiêm ngặt về mối quan hệ giữa bóng, tay và chân nên "ba bước úp rổ" cũng chính là "một bước úp rổ", tên gọi này không có nghĩa là "chạy ba bước rồi mới úp bóng vào rồi".

Huấn luyện viên Lý nói xong thì nhìn cả lớp một vòng, trong lớp này có mấy học sinh là thành viên trong đội của huấn luyện viên Trương. Mặc dù mỗi người đều có sờ trường riêng nhưng kỹ thuật "three-step layup" này là bài cơ bản mà ai cũng phải tập.

Ông chọn mấy học sinh: "Lưu Nghị Cường, Tổ Bất Trùng Chi, với cả... Hứa Linh. Các em lên làm mẫu đi."

Huấn luyện viên Lý gọi cô không phải có ý làm khó, ngược lại trừ bỏ việc Hứa Linh là thanh viên trong đội của huấn luyện viên Trương ra thì huấn luyện viên Lý vẫn rất thích cô học trò này. Cô bé rất hoạt bát đáng yêu, nói chuyện cũng dễ nghe.

Hứa Linh bị gọi tên, nhìn vào mắt huấn luyện viên Lý. Cô từ từ đi ra khỏi đội, chọn một quả bóng rổ trong sọt.

Huấn luyện viên Lý thấy cô như vậy thì hơi buồn cười, ông nhìn sang hai cậu học sinh kia thì mới để ý hai cậu học sinh này đều rất cao, Hứa Linh bị chọn đứng ra cùng bọn họ trông hơn kỳ cục.

Song huấn luyện viên Lý cười đùa nói: "Thôi, Hứa Linh về chỗ đi, người em nhỏ bé như vậy không phù hợp lắm. Lý Phương, em thay Hứa Linh lên làm mẫu đi."

Hai tay Hứa Linh đang ôm trái bóng rổ, nghe vậy thì tức không thở nổi. Hai mắt cô nóng lên, thả trái bóng xuống mặt đất, đi được vài bước thì không nhịn được quay lại lớn tiếng nói: "Em lùn, được chưa!"

Huấn luyện viên Lý bỗng nhiên bị la cho giật mình, lập tức nghiêm mặt nói: "Hứa Linh, em đang thái độ gì vậy!"

Hứa Linh mím môi, mũi hơi ửng hồng, cô xoay người về lại hàng.

Mặt huấn luyện viên Lý càng ngày càng khó coi. Trước giờ ông rất coi trọng mặt mũi của mình, nay bị một học sinh la trước mặt như vậy không ra thể thống gì hết. Vì thế ông trầm giọng: "Hứa Linh, nếu thầy Trương không dạy em được thì thầy sẽ thay thầy ấy dạy em. Đạo lý tôn sư trọng đạo cũng không biết à? Bây giờ chạy ba vòng sân thể dục cho thầy."

Hứa Linh nắm chặt tay, cắn răng đi đến sân chạy điền kinh.

Đi qua trước mặt các bạn nam sinh và nữ sinh đang xếp hàng, cô ép bản thân ngẩng cao đầu lên thì mới ngăn được nước mắt chảy xuống.

Lục Thầm Chi liếc nhìn Hứa Linh bên này.

Hứa Linh đứng thẳng tắp, con ngươi đen láy tỏa ánh sáng long lanh, cằm nâng lên thật cao, mũi đã ửng hồng.

Rõ ràng vành mắt đã ửng đầy nước mắt, lại nắm chặt tay, giả vờ mình không sao. Lục Thầm Chi dời tầm mắt.

Thật là ngốc, chỉ vì câu nói người nhỏ bé không đầu không đuôi mà đã tức thành như vậy rồi.

Hơn nữa, nếu vừa rồi cô không bướng bỉnh thì có thể sẽ không bị phạt chạy, chứ đâu cần phải như vậy?

Lục Thầm Chi cụp đôi mắt đen sâu thẳm lại, ngon tay thon dài vân vê mép quần.

Hứa Linh nhanh chóng chạy qua mặt anh.

Lục Thầm Chi giương mắt lên, khẽ thở dài.

Bỗng nhiên Hứa Linh không kịp đề phòng vấp chân ngã khụy xuống đất. Cô ngơ nửa giây, muốn mở miệng lại thì thấy có một bóng dáng che hết tầm mắt của cô.

Lục Thầm Chi cúi người, chống đầu gối xuống đất, ấn đầu cô vào trong ngực mình.

Lục Thầm Chi hạ giọng, giả vờ hoảng sợ kêu: "Thưa thầy, bạn Hứa Linh té xỉu rồi ạ."

Hứa Linh trừng mắt, chống hai tay vào ngực anh lại bị anh mạnh mẽ chặn lại.

Tên này định làm gì vậy trời?

"Sao lại thế này? Bị cảm nắng à?"

Giọng huấn luyện viên Lý có chút lo lắng.

"Có thể là do bạn Hứa Linh sáng nay bị sốt ạ." Lục Thầm Chi đang nói thì dừng lại rồi nói tiếp: "Thầy, em mang cậu ấy xuống phòng phòng y tế xem như nào ạ."

Ai bị sốt chứ? Mình chỉ là bị cảm thôi mà.

Hứa Linh muốn nói mà bị anh giữ chặt gáy nằm im trong lồồng ngực, một câu đều không nói được.

Huấn luyện viên nói: "Đi đi, đưa em ấy xuống phòng y tế xem sao."

Sau đó Hứa Linh cảm thấy cơ thể nhẹ hẳn đi, một tay của Lục Thầm Chi giữ ở eo cô, một tay vòng qua cổ che miệng cô lại để cô không thể phát ra một chút tiếng động nào.

Hứa Linh: "..."

Hứa Linh giật nhẹ cơ thể, hung dữ nhìn anh.

Lục Thầm Chi cúi đầu, con ngươi đen hơi trầm xuống, lạnh lùng trừng mắt lại uy hiếp cô.

Hứa Linh: "..."

Hung dữ quá đi à QwQ.

Hứa Linh bĩu môi môi, đành thật thà nằm trong lòng Lục Thầm Chi. Cứ như vậy, Lục Thầm Chi ôm cô ra khỏi sân thể dục.

Không muốn dối lòng chứ Hứa Linh thấy rất thoải khi được bế kiểu công chúa như vậy, dù chỉ được bế được vài phút.

Nhưng vừa ra khỏi sân thể dục, Lục Thầm Chi lạnh lùng nói: "Tự cậu xuống hay để tôi ném cậu xuống."

Hứa Linh: "..."

Cô bĩu môi, rất tự giác nhún người nhảy xuống dưới.

Cô nhỏ giọng nói: "Cậu giúp tớ đấy à? cảm ơn nha."

Lục Thầm Chi xoay xoay cánh tay, lạnh nhạt nói: "Tuy dáng người nhỏ nhưng cân nặng không hề nhỏ chút nào."

Hứa Linh: "..."

Trong lòng cô "thịch" một tiếng, muốn cãi lại nhưng vừa nãy anh đã giúp cô nên thôi không nói nữa.

Hứa Linh dừng vài giây: "Nhưng mà cũng không sao đâu, tớ là vận động viên, chạy ba vòng là chuyện nhỏ."

Lục Thầm Chi nhếch khóe môi: "Ai thèm giúp cậu."

Rồi anh tiếp tục đi về phía trước: "Tôi chỉ là không muốn nhìn thấy cậu chạy bộ thôi."

"Cậu đi đâu vậy?" Hứa Linh có chút mơ hồ.

"Phòng y tế." Lục Thầm Chi dừng lại, không mặn không nhạt đáp: "Đi truyền nước."

"Sao cậu lại truyền nước? Cậu đâu có bị cảm." Hứa Linh tò mò.

"Hỏi thông minh quá." Lục Thầm Chi lạnh lùng nhìn cô: "Cho nên ai mới là người cần truyền nước ở đây?"

Hứa Linh: "..."

Hứa Linh nói nhỏ: "Ý là nói tớ à?"

Lục Thầm Chi tay đút vào túi quần, chậm rãi đi, không quan tâm đến câu hỏi thiếu não của cô. Hứa Linh buồn bực nhưng đôi chân ngắn ngủn vẫn đi theo anh.

Đưa Hứa Linh đến trước cửa phòng ý tế xong Lục Thầm Chi xoay người rời đi.

Hứa Linh cầm tay cửa phòng y tế, không nhịn được quay đầu gọi anh: "Thầm Chi."

Lục Thầm Chi vẫn không dừng bước.

Hứa Linh khẽ nói: "Cảm ơn nha."

Lục Thầm Chi đáp: "Ừ."

Hứa Linh lại hỏi: "Vì sao cậu lại giúp tớ?"

Cô ngồi cùng bàn với Lục Thầm Chi vài ngày, cũng biết Lục Thầm Chi không phải người nhiệt tình, ngược lại rất lạnh lùng, xa cách đến độ từ không muốn nói chuyện hay cho người khác tới gần mình.

Lúc này Lục Thầm Chi dừng chân quay đầu lại, sườn mặt anh tuấn, đuôi mắt hơi xếch lên làm tôn lên khí chất kiêu ngạo của anh.

Hứa Linh nắm chặt tay cửa phòng y tế.

Vài giây sau Lục Thầm Chi mới trả lời: "Vì tôi là Lôi Phong."

*Lôi Phong (1940-1962) là một chiến sĩ của quân Giải phóng nhân dân Trung Quốc. Sau khi qua đời, Lôi Phong được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản Trung Quốc, Chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc. Lục Thầm Chi tự gọi mình là Lôi Phong nghĩa là tự nhận mình là người tốt hay giúp đỡ người khác.

Hứa Linh: "..."

Lục Thầm Chi nói xong, như bị chính mình làm cho mắc cười, cười vài tiếng. Anh quay đầu đi, hai tay đút túi quần.

Hứa Linh nhìn bóng dáng càng ngày càng nhỏ của anh cũng không nhịn được cười ra tiếng.

Cô nghĩ: Đồ thần kinh.

Cô cúi đầu mở ra cửa phòng y tế, đứng ở cửa nói vọng vào: "Thầy Lưu ơi, em bị bệnh rồi. Nếu thầy không cứu em, em sẽ chết mất."

Chỗ cửa cầu thang, Lục Thầm Chi từ từ đi xuống lầu. Anh vươn tay, ngón tay không nhịn được gõ trên lan can, âm thanh "cộc, cộc, cộc" vang khắp cầu thang.

Vì sao lại giúp cậu ấy nhỉ?

Lục Thầm Chi miên man suy nghĩ: có lẽ là mình cũng là đồ ngốc.

Truyền nước xong lại ở phòng y tế ngủ hết nửa buổi chiều, lúc Hứa Linh quay lại sân tập thì có thể nói là khỏe như trâu.

May mà lúc luyện tập, cả giáo viên thể dục đang đi họp tổng kết, Hứa Linh cùng các học sinh khác đều tự do tập luyện.

Sau khi tập xong, Hứa Linh thoải mái tắm rửa, lúc này cô biết nên sấy tóc nếu không lại bị cảm thì toi.

Hứa Linh cột cao mái tóc, vui vẻ trở về phòng học.

Vừa ngồi xuống, Hứa Linh không nhịn được chọc chọc Lục Thầm Chi: "Lục Thầm Chi, thật sự cảm ơn nhé, cậu có muốn ăn gì không, tớ mời."

Cách tốt nhất để cảm ơn người khác chính là mời người đó đồ họ thích ăn nhất. Học sinh trung học nói cảm ơn đều đơn giản và thô lỗ như vậy.

Lục Thầm Chi cũng không ngẩng đầu lên: "Không cần."

Hứa Linh không cam lòng, tiếp tục chọc anh: "Đừng ngạ inha, cậu muốn ăn gì tớ đều lo mua được, chỉ cần nói thôi."

Lục Thầm Chi lạnh lùng nói: "Không cần, tớ cần học bài."

"Ách, đừng từ chối tớ chứ, tớ biết cậu là người tốt mà."

Hứa Linh giật giật tay áo anh: "Cậu muốn cái khác cũng được, tớ có tiền."

"Roẹt —"

Lục Thầm Chi bị cô kéo mạnh tay, tay theo động tác đó xé nửa trang sách.

Anh sầm mặt quay đầu nhìn cô.

Hứa Linh chớp chớp mắt, nới lỏng tay, giơ lên hai tay tỏ vẻ trong sạch, xấu hổ cười hai tiếng "ha ha".

Lục Thầm Chi đột nhiên mở miệng: "Nếu cậu muốn cảm ơn tôi thì đừng làm phiền tôi nữa."

Hứa Linh nuốt nước miếng, làm động tác kéo khóa miệng rồi gật mạnh đầu.

Lục Thầm Chi quay đầu, tiếp tục đọc sách. Vài giây sau, một tờ giấy xuất hiện trước mặt anh.

"Cậu thật sự không muốn ăn cái gì sao? Vậy như này đi, cậu có yêu cầu gì thì cứ nói với tớ, tớ nhất định sẽ làm được."

Lục Thầm Chi: "..."

"Reng reng reng —"

Tiếng chuông tan học buổi chiều vang lên, trong nháy mắt cả lớp náo động cả lên, chuẩn bị lao ra khỏi phòng học. Trong vài phút, cả lớp chỉ còn lại mấy người.

Lục Thầm Chi thu dọn bàn học chuẩn bị ra về, nhưng Hứa Linh còn đang thu dọn mấy thứ linh tinh, anh nói: "Đứng dậy."

Hứa Linh "ừm" đáp lại rồi đứng lên. Lục Thầm Chi vừa định ra ngoài thì ở cửa có hai người nữ sinh dáng vẻ xinh đẹp kêu: "Lục Thầm Chi."

Lục Thầm Chi "ặc" một tiếng, phiền quá.

Hai nữ sinh thấy anh còn trong phòng học thì gan to đi vào.

Hứa Linh đưa mắt nhìn quanh, muốn đứng dậy rời đi vì không muốn làm bóng đèn.

"Ngồi xuống." Lục Thầm Chi trầm giọng.

Hứa Linh không tình nguyện: "Cái gì?"

Lục Thầm Chi cúi đầu thì thầm: "Tới lúc trả ơn rồi, hiện tại cậu phải bảo vệ tội khỏi hai nữ yêu tinh kia."

Hứa Linh: "..."

Cô nhìn hai nữ sinh kia, cắn răng ngồi xuống.

Hai nữ sinh liếc mắt nhìn nhau rồi nhìn cô: "Bạn học này có thể tránh ra một chút không?"

Hứa Linh nuốt ngụm nước miếng: "Có thể..."

Lục Thầm Chi gõ nhẹ trên bàn.

Hứa Linh nghiêng ánh mắt, làm bộ không nhìn hai người đó nữa nhỏ giọng nói: "Không được đứng cùng nhau, giữa chúng tôi cũng có nhiều ký ức..."

Lục Thầm Chi: "..."

Hai cô gái sửng sốt, một trong hai người họ không để ý Hứa Linh mà hỏi thẳng luôn.

Cô gái nói: "Lục Thầm Chi, có thể thêm QQ được không?"

Lục Thầm Chi nói rõ: "Không có."

Cô ta cắn răng nói: "Wechat thì sao?"

Lục Thầm Chi nói tiếp: "Không có."

Hai cô gái liếc nhau, vẫn chưa từ bỏ ý định: "Số điện thoại cũng được?"

Lục Thầm Chi không chậm: "Không có điện thoại."

Hứa Linh: "..."

Trời má, thật xấu hổ. Tại sao bắt cô đợi ở đây chứ.

Nhưng cô cũng trăm triệu lần không nghĩ tới, càng xấu hổ hơn là tiếng di động từ trong túi Lục Thầm Chi vang lên.

Nữ sinh trừng mắt, tức đỏ cả mặt: "Cậu không muốn cho thì cứ việc nói thẳng, việc vì phải nói dối?"

Ô kìa cô nàng này đáo để thật đấy, cậu ấy từ chối từ đầu rồi còn gì.

Hứa Linh nói thầm trong lòng.

Lục Thầm Chi đưa điện thoại ra, ánh mặt trầm xuống giọng nói đầy sự nghi hoặc: "Hứa Linh, sao cậu bỏ điện thoại vào túi quần tôi?"

Hứa Linh: "?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play