Từng vệt nước đọng lại trên mặt Lục Thầm Chi phản chiếu dưới
ánh đèn trong lớp. Bầu không khí lập tức trở nên vô cùng xấu hổ.
Cả phòng học đang vô cùng ồn ào, chỉ có một vài ánh mắt nhìn
về phía người bọn họ, trong lòng thầm đoán chuyện gì vừa xảy ra.
Hứa Linh vội vàng rút ra tờ khăn giấy ra định giúp anh lau:
"Xin, xin lỗi, tớ, tớ, tớ không cố ý!"
Lục Thầm Chi lùi về sau nửa bước né tránh động tác của cô,
lạnh lùng về chỗ ngồi của mình. Hứa Linh có chút ngượng đứng cầm tờ khăn giấy,
cuối cùng cũng hậm hực ngồi xuống.
"Reng reng reng —"
Tiết tự học tiếp theo của buổi tối đã bắt đầu, phòng học
cũng trở nên yên tĩnh hơn một chút.
Liễu Hân từ nãy giờ vẫn luôn chăm chú vào chỗ của bọn họ,
bây giờ mới rời mắt đi. Xem ra Lục Thầm Chi thực sự rất ghét Hứa Linh. Cô ta
nghĩ như vậy, trong lòng không khỏi yên tâm một chút.
Liễu Hân nhất kiến chung tình với Lục Thầm Chi, lại trùng
hợp được xếp ngồi cạnh anh hơn một tháng nên rất khó kiềm chế được tình cảm của
mình. Chỉ có điều, lúc nào Lục Thầm Chi cũng thờ ơ kiệm lời, hết học kỳ này sẽ
phải đổi chỗ, việc này khiến cho cô ta và Lục Thầm Chi không có cơ hội thân
thiết. Hơn nữa, cô ta cũng không ngờ rằng sẽ gặp phải đối thủ là Hứa Linh.
Hứa Linh sinh ra đã xinh đẹp còn hoạt bát hiếu động, ở
trường rất được quý mến. Ngay cả Liễu Hân không thể không thừa nhận nếu cô ta
là con trai nhất định cũng sẽ thích một người con gái như vậy.
Mà Hứa Linh được cho là hoạt bát giờ phút này lại ủ rũ ngồi
xuống.
Cô khẽ nói "tớ xin lỗi" với Lục Thầm Chi rồi lập
tức nằm xuống bàn, mái tóc ướt một nửa buông xõa sau đầu rủ lên mặt bàn.
Lục Thầm Chi vẫn đang
rút khăn giấy lau lau mặt, liếc mắt nhìn cô. Bình thường Hứa Linh cũng hay lười
biếng nằm bò trên bàn như vậy, nhưng vẫn nghịch ngợm gì đó chứ không hoàn toàn
ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ như lúc này. Giờ nhìn cô chán nản buồn rầu, không
khác gì một bịch rác bị người ta vứt đi.
Lục Thầm Chi vừa nghĩ như vậy thì thấy bịch rác nhỏ này đang
động đậy người.
Cô mơ màng nhìn về phía đồng hồ quả quýt treo trước bảng
đen. Vừa ngơ ngẩn nhìn vừa hơi nhếch miệng cười ngờ nghệch, nhìn giống như đứa
ngốc vậy.
Lục Thầm Chi nhìn nửa giây rồi thu hồi ánh mắt, tiện tay rút
ra quyển sách xem.
Anh vừa mới lật được vài trang thì cảm nhận được vài giọt
nước đang bắn lên người mình. Lục Thầm Chi hơi bực mình quay đầu lại, nhìn thấy
Hứa Linh đột nhiên cụng đầu lên cánh tay phải của anh vài cái sau đó lại ỉu xìu
nằm bò ra bàn.
Bọt nước trên tóc cô nhỏ giọt rơi xuống, dính ướt áo thun
hoạt hình làm lộ ra da thịt mơ hồ. Yết hầu Lục Thầm Chi khẽ nhúc nhích, môi
mỏng mấp máy, miệng nhanh hơn não: "Hứa Linh."
Hứa Linh chầm chậm ngẩng mặt quay đầu nhìn anh, thỏ thẻ nói:
"Sao vậy?"
Nhìn đôi mắt đen láy của cô cực kỳ ảm đạm trông như con nai
con bị thương, Lục Thẩm Chi sực tỉnh, chuyện này không liên quan đến anh, cớ
việc gì phải xen vào chứ: "Cậu vượt quá ranh giới rồi."
Hứa Linh: "..."
Cô hơi mờ mịt: "Hả?”"
Lục Thầm Chi vươn hai ngón tay nhẹ nhàng kéo dài sợi tóc ướt
về bàn của cô.
Hứa Linh: "..."
Tâm trạng cô đang không được tốt, tự nhiên bị nói như vậy
nên hơi tức giận. Hứa Linh cau mày, bực mình nói: "Cậu bị tâm thần hả? Bao
nhiêu tuổi rồi còn chơi trò ranh giới!"
Lục Thầm Chi lạnh mặt dời ánh mắt đi, ngay cả mí mắt cũng
không thèm nâng lên để đọc sách: "Đây là vấn đề về quyền sở hữu."
Hứa Linh "xì" một tiếng lẩm bẩm nói: "Trẻ con
quá, ai thèm quan tâm đến vấn đề đó chứ. Tớ mới không thèm so đo với cậu."
Ngón tay cái Lục Thầm Chi gõ gõ lên mặt bàn tiếp tục đọc
sách. Một vài phút trôi qua, Lục Thầm Chi lật trang tiếp theo, đọc rất chăm chú
mê mẩn.
Trong lúc đang đọc sách, Lục Thầm Chi đột nhiên cảm thấy tay
mình bị đẩy ra bất ngờ, trái tim nảy lên vài cái, đại não trì trệ nửa giây sau
đó sắc mặt anh trầm lại. Anh quay đầu về hướng Hứa Linh, ánh mắt tối sầm nhìn
cô.
Mà kẻ chủ mưu Hứa Linh không thèm quan tâm, đang cười vô
cùng rạng rỡ, đôi mắt cũng sáng lấp lánh, miệng cong thành hình móc câu. Cô cực
kỳ đắc ý lớn tiếng nói: "Cậu vượt ranh giới rồi nha!"
Lục Thầm Chi: "..."
Anh cúi đầu nhìn, đúng là khuỷu tay mình đã chạm đến bàn của
cô.
Hứa Linh cười tủm tỉm, đôi mắt cười vui vẻ. Dường như dáng
vẻ ủ rũ và khổ sở ban nãy biến mất không còn chút dấu vết.
Lục Thầm Chi nhất thời cạn lời, trầm mặc vài giây rồi lại cảm thấy vô cùng hài hước. Cổ họng anh
phát ra tiếng cười cực kỳ ngắn ngủi: "Ừ."
Hứa Linh sửng sốt, cô bị tiếng cười này làm cho vô cùng khó
chịu. Tên này rốt cuộc bị làm sao vậy? Rõ ràng là anh chơi trò trẻ con này
trước, bây giờ lại cười như vậy khiến cô không khỏi cảm thấy mình mới là đứa
trẻ con ở đây. Bực mình quá! Hứa Linh chu miệng, lỗ tai hơi nóng lên.
…
Học xong hai tiết tự học buổi tối, Hứa Linh chạy xe điện
mini của mình về nhà trong bóng đêm.
Trường cấp ba Sùng Duệ thực ra không bắt buộc ở kí túc xá,
hầu hết những học sinh như Hứa Linh đều ở gần đó hoặc ở trọ bên ngoài.
Hứa Linh theo thói quen chạy xe một mạch vào tiểu khu, dựng
xe ở bãi để xe.
Cô vào trong nhà rồi ngã lên sô pha, cả khuôn mặt đều tỏ vẻ
đau khổ.
Mẹ Hứa đang ngồi trên chiếc sô pha khác xem phim truyền
hình, thấy con gái như vậy nên không nhịn được tắt tivi, sán lại gần hỏi han:
"Ôi, bé Cừu của chúng ta làm sao vậy?"
Mẹ Hứa nửa ngồi phía trên thảm, tay nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Hứa Linh liền ôm lấy cổ mẹ, có chút khổ sở nói: "Mẹ ơi, hôm nay con nghe
lén các huấn luyện viên nói con quá lùn, ăn bản không thích hợp để tham gia thi
chạy nước rút."
"Ai nói thế hả?" Mẹ Hứa cau mày lại, gương mặt
xinh đẹp trở nên tức giận: "Mẹ lập tức đi tìm họ, cả ngày không lo dạy học
sinh lại nói lung tung cái gì?"
"Mẹ!" Hứa Linh la lớn: "Không sao đâu, con
chỉ khó chịu một chút thôi mà."
"Được rồi, không khó chịu nữa, không khó chịu nữa. Bé
Cừu của chúng ta giỏi nhất." Mẹ Hứa dỗ dành cô như lúc còn bé.
"Mẹ làm gì vậy, con không còn là em bé nữa." Hứa
Linh bị mẹ trêu chọc thì dẩu miệng: "Con buồn lắm luôn, tại sao con lùn
như vậy."
"Cái này phải trách bố con rồi." Mẹ Hứa cũng chu
môi, rõ ràng đã hơn ba mươi tuổi rồi nhưng vẫn vô cùng thanh tú yêu kiều như
thiếu nữ: "Ngày xưa thấy bố con vừa cao lại đẹp trai nên mẹ mới cùng ông
ấy bỏ trốn đó. Không nghĩ là gen di truyền của ông ấy kém vậy, chân dài vậy mà
không di truyền lại cho con chút nào."
"Đúng vậy, là tại bố hết!" Hứa Linh nhỏ giọng lại:
"Là tại bố vô dụng."
Mẹ Hứa cốc vào đầu cô: "Con nói cái gì đó, hỗn
quá!"
Hứa Linh: "QAQ."
Mẹ Hứa lại thở dài một hơi, hai tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ
của con gái: "Mẹ hiểu ý của các huấn luyện viên kia là gì, đại khái nói là
lùn thì hành tích khó đột phá. Nhưng mà có điều con phải biết rằng, không phải
vì vóc dáng thấp bé mà người khác không làm được thì không có nghĩa con cũng
không làm được."
Hứa Linh rũ mắt: "Vâng."
Hứa Linh tên thật là Hứa Tịnh Uyển. Từ lúc sinh ra, thân thể
Hứa Tịnh Uyển vô cùng yếu ớt, lâu lâu lại sinh bệnh. Khi đó bố Hứa đã tìm khắp
những danh y, trung y, tây y cả vu y để giúp Hứa Tịnh Uyển điều dưỡng cơ thể
nhưng đều không có tác dụng.
Tình trạng này kéo dài liên tục đến khi cô bốn tuổi. Một
ngày nọ, bố Hứa dẫn một thầy bói về. Thầy bói gặp Hứa Tịnh Uyển liền mở miệng
nói: "Cái tên này đã đè ép mệnh cách của cô bé, phải đổi sang tên
khác."
Lúc đó Hứa Tịnh Uyển đang xem thế giới động vật, nửa hiểu
nửa không chỉ vào con linh dương chạy như điên trên tivi, ngọng nghịu nói:
"Hai con cừu…"
Thầy coi bói nhẩm mấy cái rồi rồi: "Tên hay lắm, rất
hợp mệnh của cô bé."
Sau này, Hứa Tịnh Uyển được đổi tên thành Hứa Linh. Sau một
thời gian nữa, cơ thể của cô bé cũng ngày càng tốt dần lên, trở nên hoạt bát
như bây giờ. Tết năm nay, bố mẹ Hứa dẫn cô đi Huyền Mộc thăm người thân thích
còn ghé qua hỏi thăm đáp lễ vị thầy bói này.
Lúc mẹ Hứa nhắc lại chuyện này, Hứa Linh còn nhỏ giọng bổ
sung: "Vậy nếu lúc đó con chỉ vào con hổ thì sao?"
Mẹ Hứa: "Thì con sẽ có tên là Hứa Tiểu Hổ."
Hứa Tiểu Hổ: "..."
Cùng mẹ Hứa nói chuyện một hồi thì Hứa Linh cũng thông não
được chút, cô, đi rửa mặt đơn giản rồi trở về phòng. Trước khi ngủ, cô uống một
cốc sữa bò lớn và ấm, chạy đi đo chiều cao.
158.6!
Hứa Linh cảm thấy hài lòng trèo lên giường. Làm tròn lên là
159, lại làm tròn tiếp, vậy là 160 tròn chẵn!
…
Buổi sáng hôm sau, Hứa Linh vừa tỉnh dậy đã thấy mình toang
rồi. Cô khịt khịt mũi, thử há mồm: "A a a."
Âm thanh lanh lảnh bình thường trầm đi ba độ.
Cô, là một học sinh thể dục, chỉ vì không lau khô tóc đã bị
cảm.
Mẹ nó, tại sao chứ?!
Hứa Linh tức giận đập vào vách tường, nhưng cuối cùng vẫn
uống mấy viên thuốc trị cảm, sau đó vội
vàng chạy xuống lầu rửa mặt để chuẩn bị đi học.
Đến phòng học, Hứa Linh choáng váng ngồi xuống, trong người
càng ngày càng mệt.
Trong tiết đọc buổi sáng, miệng Hứa Linh không mở nổi, sách
trước mặt giống như có hai cái bóng. Cô đột nhiên lắc lắc đầu, vẻ mặt càng thêm
đờ đẫn.
Lục Thầm Chi thoáng liếc mắt nhìn sang thấy khuôn mặt đỏ ửng
của Hứa Linh. Khựng lại mấy giây rồi mở miệng hỏi han: "Cậu có muốn xuống
phòng y tế không?"
Hứa Linh vẫn tiếp tục lắc đầu, giọng nói có chút khàn khàn:
"Không sao đâu, tớ ăn nhiều trái cây và uống nhiều nước một chút là được.
Nhưng mà miệng khó chịu nên ăn gì cũng không thấy ngon."
Nói xong Hứa Linh lấy một quả đào từ trong ngăn bàn ra, cắn
xuống một cái.
Lục Thầm Chi nhíu mày nhìn cô: "Quả đào."
"Hả?" Hứa Linh sửng sốt: "Cậu muốn ăn hả? Đợi
tớ chút."
Cô vươn tay còn lại xuống ngăn bàn, đột nhiên thấy Lục Thầm
Chi hơi nhích lại gần, khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mặt mình. Cô nhìn
thẳng vào đôi mắt đen láy của anh, theo bản năng liền nuốt nước miếng một cái.
Lục Thầm Chi nhíu chặt mày lại, duỗi tay ra bóp mặt cô, véo
khuôn mặt có chút thịt hơi đỏ lên.
Anh mở miệng nói: "Đừng nuốt, quả đào bị hư rồi."
Hả?
Hứa Linh mê mang nhìn quả đào của mình.
Quả đào hồng có chỗ đã biến thành màu đen, lớp vỏ bị nứt
ra.
Hứa Linh trừng mắt, lui về sau vài bước thoát khỏi sự kiềm
chế của anh. Cô ném quả đào lên bàn, vội vàng chạy ra khỏi phòng học.
Cô chạy như điên đến nhà vệ sinh phun quả đào ra, sau khi
nôn khan xong thì đến bồn rửa tay hung hăng vốc nước lên mặt.
Hứa Linh vỗ vỗ tay lên mặt, ôm đầu nức nở.
A a a a mình trông giống đồ ngốc quá.
Trong lớp học, Lý Uy ngồi phía trước có chút thắc mắc quay
đầu lại: "Hứa Linh chạy ra ngoài làm gì thế? Cũng muốn đi vệ sinh à?"
Sau đó cũng không quên quay ra trêu Liễu Hân câu lúc nãy.
Lục Thầm Chi nhặt quả đào hư vứt vào thùng rác, gương mặt
lạnh nhạt, nhỏ giọng nói: "Ngốc quá."