Sau khi khóc xong, Hứa Linh gần như
không còn sức lực, cơ thể nghiêng về phía trước, mặt cô dựa vào ngực Lục Thầm
Chi.
Hứa Linh ngẩn ra, ngay cả tiếng khóc
cũng dừng lại.
Cô vội vàng đứng lên, muốn nói gì đó,
lại phát hiện không biết từ lúc nào Lục Thầm Chi đã đưa một tay ra vỗ lưng của
cô.
Cái vỗ này, giống như là thu lại hết
thảy những cảm xúc đã thu dọn xong của Hứa Linh.
Hứa Linh dựa vào ngực anh, kéo vạt áo
của anh rồi bắt đầu khóc.
Cô gái nhỏ trong lòng anh khóc như một
món đồ chơi được lên dây cót, Lục Thầm Chi vỗ nhẹ lưng cô, cuối cùng ôm lấy eo
cô, để cô áp sát vào người anh.
Có lẽ vì quá kích động, bây giờ Hứa
Linh giống như một cái túi chườm nóng tản ra nhiệt, khiến cho toàn thân Lục
Thầm Chi nóng bừng, cổ họng khô khốc.
Một tay khác của Lục Thầm Chi vẫn bịt
tai của Hứa Linh, dường như muốn ngăn mọi âm thanh truyền đến tai cô.
Đoạn ghi âm trong điện thoại di động đã
sớm dừng lại, nhưng Lục Thầm Chi vẫn không buông tay.
Hơi nóng ấm áp không ngừng ập đến tai
Hứa Linh, Hứa Linh cảm thấy nguồn nhiệt này dường như muốn đốt cháy mặt của cô.
Cô mím chặt môi, cuối cùng không nhịn
được mà nhỏ giọng nghẹn ngào.
Một mặt thì cúi đầu khóc, một mặt Hứa
Linh lại bắt đầu cảm thấy mình thật sự quá yếu đuối, nghĩ đến đây, Hứa Linh lại
bắt đầu khóc vì sự yếu đuối của bản thân.
Lục Thầm Chi nhìn cô ngay cả tiếng khóc
cũng đột nhiên dừng lại giống như chiếc máy ghi âm, đột nhiên cảm thấy hơi buồn
cười.
Anh cúi đầu, dùng tay vỗ nhẹ lưng của
cô.
Lần này Hứa Linh nhất định không chịu
thua, sau khi khóc mất vài phát, có vẻ cô đã kiềm chế được nỗi buồn, hoặc có lẽ
đã kìm nén được nước mắt.
Mặt của cô vẫn chôn ở trong ngực Lục
Thầm Chi, ngay cả lời nói cũng rầu rĩ yếu ớt, giống như là làm nũng: "Tớ,
tớ ổn rồi."
"Ừm."
Lục Thầm Chi buông lỏng tay.
Hứa Linh lùi về sau nửa bước, ngước mắt
lên, đụng phải đôi mắt đen sâu thẳm của Lục Thầm Chi, mơ hồ thấy được sự lo
lắng của anh.
Khuôn mặt cô chôn trong lòng ngực anh
đột nhiên phơi bày trong không khí, vừa có cảm giác mát lạnh lại thấy hơi mất
mát.
Lục Thầm Chi cúi đầu cẩn thận quan sát
cô.
Hứa Linh bị nhìn không dám ngẩng đầu
lên, khuôn mặt nóng hổi: "Tớ không sao thật mà."
"Ừm." Môi mỏng của Lục Thầm
Chi khẽ mấp máy, trong chốc lát cũng không biết nói gì.
Khóe miệng Hứa Linh cong lên, nở nụ
cười miễn cưỡng: "Cảm ơn."
Lục Thầm Chi dời đi ánh mắt đang nhìn
chằm chằm vào cô, cúi đầu đáp lại: "Ừm."
Bỗng nhiên bầu không khí trở nên cực kỳ
yên tĩnh.
Hứa Linh không nói gì, đầu óc cô rối
bời, những chuyện ngổn ngang kia chất đầy trong lòng cô, ngay cả việc hô hấp cô
cũng cảm thấy hơi khó khăn.
Và người khiến cô cảm thấy không thoải
mái nhất lại đang đứng ngay trước mặt cô.
Hứa Linh cảm thấy bộ dạng dựa vào trong
ngực người khác vừa rồi của mình cực kỳ giống một con cún đang làm nũng, bỗng
chốc không dám ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt của Lục Thầm Chi.
Tuy nhiên, ngoại trừ xấu hổ ra, có một
phản ứng càng khiến cô cảm thấy lo lắng hơn.
Tim Hứa Linh đập quá nhanh, lời nói
dường như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
[Bé Cừu, không phải cậu bị loạn nhịp
tim, chẳng qua là cậu thích Lục Thầm Chi thôi.]
Giọng nói thần bí của Tống Thư hiện lên
trong đầu cô.
Hứa Linh bị dọa sợ đến mức liên tục lùi
về sau, ôm đầu lắc lư.
Lục Thầm Chi nhìn Hứa L ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.