Giọng điệu của Lục Thầm Chi rất lạnh
nhạt, giọng nói cũng rất nhẹ, nhưng lại vô cùng sắc bén.
Gần như trong nháy mắt, Hứa Linh cảm
giác hô hấp của mình như bị tắc nghẽn, căng thẳng đến từng chân tơ kẽ tóc.
"Tớ…"
Giọng nói của Hứa Linh dừng lại như bị
mắc nghẹn.
Cô quay đầu nhìn anh, rồi lại đột nhiên
im lặng.
Hứa Linh không dám nói cho anh biết.
Cô sợ hãi.
Cô sợ nếu nói ra, thì cô sẽ biến thành
một người thủ đoạn và ích kỷ trong mắt Lục Thầm Chi.
Hứa Linh biết, Lục Thầm Chi là một
người rất tốt, dù cho lúc nào anh cũng giữ vẻ mặt lạnh lùng, cách nói chuyện hà
khắc khiến người ta cảm thấy chán ghét.
Thế là Hứa Linh ấp úng, không nói gì, ủ
rũ cúi đầu.
Vào giờ khắc này, cô cảm thấy mình là
một người thật xấu xa.
Giờ phút này, Hứa Linh đã âm thầm tăng
thêm cho Lục Thầm Chi ít nhất mười lớp bộ lọc, cũng bởi vì vậy, Hứa Linh hoàn
toàn không nghĩ đến việc Lục Thầm Chi đã kéo một người đi bằng cách nào, đập
nát cửa hàng của Chu Tĩnh Vận như thế nào, tỏ vẻ gay gắt với một cô gái đến bắt
chuyện với anh ra sao… Thậm chí cô còn khăng khăng coi Lục Thầm Chi như
"một chàng trai có khuôn mặt khó ở nhưng tốt bụng".
Đáng tiếc ở một khía cạnh nào đó Lục
Thầm Chi quả thực là tên côn đồ, hoàn toàn không muốn phối hợp với hình tượng
người tốt mà Hứa Linh đã sắp xếp cho anh.
Lục Thầm Chi liếc mắt nhìn số tầng trên
thang máy, tiện tay nhấn một tầng.
Hứa Linh kinh ngạc nhìn anh, nhỏ giọng
nói: "Cậu ấn thêm một tầng để làm gì?"
Lục Thầm Chi không đáp lại.
"Đinh —"
Thang máy dừng lại.
Lục Thầm Chi nắm chặt cổ áo của Hứa Linh
rồi xách cô lên, sải bước ra khỏi thang máy.
Hứa Linh trợn to mắt, cổ áo bị siết
chặt khiến cô không thở được: "Cậu, khụ khụ, cậu làm gì thế! Mau bỏ tớ
xuống!"
Lục Thầm Chi đi thẳng tới một góc cầu
thang, sau đó thả cô xuống.
Hứa Linh dựa vào tường ho khan vài
tiếng.
Lục Thầm Chi khoanh tay, dù bận vẫn ung
dung nhìn cô: "Nói."
*Dù bận vẫn ung dung (好整以暇) nghĩa là bình
tĩnh, không bối rối trong lúc hỗn loạn hoặc trong lúc bận rộn. Hứa Linh vất vả lắm mới có thể hít thở
được, hơi uất ức nói: "Nói cái gì hả!"
"Cậu che giấu cái gì, nói đi,
không nói tớ sẽ giữ cậu ở chỗ này."
Lục Thầm Chi liếc nhìn đồng hồ đeo tay:
"Từ lúc tan học đến bây giờ đã qua tám phút, không biết các giáo viên
trong phòng hiệu trưởng đã phải chờ đợi như thế nào."
"Cậu!" Hứa Linh bị thao tác
này của anh chặn họng.
"Tám phút ba mươi giây."
Lục Thầm Chi tuyệt tình đọc từng giây.
Hứa Linh bĩu môi, mũi chua xót.
Một lúc lâu, cô mới nói: "Nếu tớ
nói cậu sẽ cảm thấy tớ rất xấu xa."
Lục Thầm Chi liếc mắt nhìn cô, khóe miệng
nhếch lên: "Xấu xa?"
"Vậy để tớ xem cậu có bao nhiêu
xấu xa." Lục Thầm Chi tiếp tục lạnh lùng đọc từng giây: "Chín phút
mười một giây."
Hứa Linh siết chặt nắm đấm nhỏ, quyết
định dốc toàn lực: "Tớ nói! Tớ nói!"
Cô cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Hôm đó
tớ đi gặp hai vị huấn luyện viên, có một vị huấn luyện viên họ Lưu dạy môn cầu
lông."
Lục Thầm Chi gật đầu: "Tiếp
tục."
Hứa Linh hít một hơi thật sâu: "Họ
hỏi có phải tớ trở nên lười biếng do không được chọn không, vì để giải thích tớ
đã nói cho họ biết tất cả mọi chuyện, tớ biết như vậy là rất nhiều chuyện,
nhưng mà tớ thật sự cảm thấy rất oan ức —"
"Dừng lại." Lục Thầm Chi cắt
ngang lời cô: "Chuyện này, cậu là người bị hại, cậu chỉ đang giải thích
chuyện của cậu một cách bình thường mà thôi."
"Thật, thật vậy sao?"
Hứa Linh hơi nghi hoặc nhìn anh.
Sau ngày hôm đó, Hứa Linh vẫn cảm thấy
hối hận vì đã nói quá nhiều, có vẻ như cô đang tự bán đứng chính mình một cách
thảm hại.
"Sau đó thì sao?"
Lục Thầm Chi nói.
"Sau khi tớ hỏi huấn luyện viên Lưu
về chuyện của huấn luyện viên Lý, sắc mặt bà ấy rất khó coi." Hứa Linh
dừng một chút, lấy can đảm tiếp tục nói: "Bà ấy nói cho tớ biết, huấn
luyện viên Lý từng là một thành viên trong đội tuyển tỉnh của bà ấy, huấn luyện
viên Lý rất có tài năng ở bộ môn cầu lông, mấy lần giành được giải thưởng lớn,
thế nhưng eo của huấn luyện viên Lý đã bị thương nghiêm trọng trong một buổi
tập luyện."
"Huấn luyện viên Lý nghỉ ngơi sau
một thời gian ngắn, tuy là dưỡng thương tốt, nhưng đáng tiếc là cơ thể vẫn
không theo kịp, thành tích liên tục giậm chân tại chỗ, không có đột phá, cho
nên đã rời khỏi đội."
Lúc Hứa Linh nói chuyện, không nhịn
được liếm cái môi hơi khô của mình.
Lục Thầm Chi trầm mặc, không nói gì.
Tim Hứa Linh đập thình thịch, càng cảm
thấy chột dạ.
Cuối cùng, Lục Thầm Chi lên tiếng:
"Cho nên, chuyện này thì liên quan gì đến cậu?"
Hứa Linh ngẩng đầu lên nhìn anh, hơi
bối rối trước phản ứng của anh.
Lục Thầm Chi lại càng lộ ra vẻ mặt mê
hoặc, con ngươi đen hẹp dài nheo thành một đường: "Chuyện này ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.