Hứa Linh kinh ngạc nhìn chằm chằm điện
thoại di động, vài giây sau, cô ôm mặt cúi đầu ngồi chồm hổm xuống đất, cổ họng
không nhịn được phát ra tiếng rên nhỏ.
Cô che kín khuôn mặt của mình, chỉ để
lộ làn da trắng nõn trên cổ được nhuộm một lớp hồng phấn.
Hứa Linh đứt quãng lẩm bẩm tiếng địa
phương ở Lan Đồng, âm thanh rầu rĩ và nhỏ nhẹ phát ra từ cổ họng cô.
"Trời ơi con người này thật
là..."
…
Ánh nắng buổi chiều hơi êm đềm, điều
hòa trong quán trà sữa cũng được chỉnh ở mức thấp nhất.
Các cô gái ngồi trong quán trà sữa chụp
ảnh tự sướng hoặc tác gẫu.
"Cái gì? Cậu nói gần đây nhịp tim
của cậu luôn không đều? Không phải chứ, cậu đã kiểm tra chưa?"
Tống Thư ngạc nhiên nhìn Hứa Linh:
"Cách sống của cậu siêu khỏe mạnh! Hay cậu đã gặp phải tình huống bất
thường gì đó? Hoặc không giống với bình thường?"
"Tớ có thể có gặp tình huống gì
bất thường sao!"
Hứa Linh cắn chặt ống hút, trong đầu lại
không ngừng xuất hiện hình ảnh của Lục Thầm Chi.
Điều duy nhất bất thường gần đây là
luôn luôn nghĩ đến cậu ấy.
Chao ôi! Tại sao mình lại nghĩ về cậu
ấy chứ!
Hứa Linh bác bỏ suy nghĩ trong đầu
mình, khuôn mặt nhỏ nhăn lại.
"Bé Cừu! Cậu có nghe thấy
không!" Tống Thư đưa tay vỗ nhẹ vào đầu cô: "Cậu nghĩ cái gì mà không
trả lời."
Hứa Linh hoàn hồn lại, nói lắp:
"Hả, hả, hả?"
"Tớ hỏi cậu kỳ nghỉ ở nhà bà ngoại
của cậu thế nào? Họ không làm khó dễ cậu chứ." Tống Thư chống cầm, giọng
điệu ghét bỏ: "Cậu thật là, đầu óc không biết ở nơi nào."
Hai người có quan hệ thân thiết, hai
nhà cũng thường xuyên qua lại với nhau, đương nhiên Tống Thư biết rõ về cô.
Miệng Hứa Linh nhai trân châu:
"Làm sao có thể gây khó dễ chứ, chỉ là không quá thân mà thôi, tớ cũng
không phải Lọ Lem."
"Đây không phải là lo lắng cho cậu
sao." Tống Thư lẩm bẩm một câu, đột nhiên có sức sống nói: "Đúng rồi,
cậu ấy cũng là người thành phố Huyền Mộc mà đúng không? Cậu ấy chắc hẳn trở về
nhà trong kỳ nghỉ, cậu có gặp chưa?"
Chuyện Lục Thầm Chi giúp cô liên lạc
với huấn luyện viên đội tuyển quốc gia, Hứa Linh vẫn giấu rất tốt, nhưng bị hỏi
ngược lại như vậy có chút chột dạ.
"Gặp, gặp cái gì —" Hứa Linh
nói lắp, theo bản năng phản bác: "Thành phố Huyền Mộc lớn như vậy, làm sao
có thể gặp Lục Thầm Chi chứ!"
Tống Thư nghi ngờ nhìn cô, trêu ghẹo
nói: "Không gặp thì không gặp, cậu nói lắp cái gì chứ? Nhìn như một cô gái
có tâm sự về chuyện ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.