Cúp máy, Hứa Linh nhai khoai tây chiên,
đôi mắt bỗng dưng mở to.
À, có chuyện còn chưa nói với anh nữa.
Hứa Linh nhìn điện thoại di động, cuối
cùng bàn tay dầu mỡ vẫn chọn túi khoai tây chiên.
Cô chán nản nghĩ: Hình như là chuyện
này chả có quan trọng gì với anh cả.
Chỉ là…
Chỉ là muốn nói chuyện với anh thêm một
chút nữa mà thôi.
…
Ngày thứ hai sau khi gặp huấn luyện
viên, Hứa Linh trở về thành phố Lan Đồng, trước khi đi, cô suy nghĩ hẳn là vẫn
nên gửi tin nhắn cho Lục Thầm Chi.
Lục Thầm Chi vẫn trả lời "ừm"
không mặn không nhạt như cũ, khiến lòng Hứa Linh hơi buồn.
Chớp mắt đã qua hơn một nửa kỳ nghỉ,
ngày mốt sẽ bắt đầu đi học lại.
Chập tối ở Thành phố Lan Đồng không hề
yên tĩnh, ve sầu không ngừng kêu, làm cho các vì sao trên bầu trời đều ghét bỏ
nháy mắt.
Hứa Linh tắm rửa xong thì đi ra thay
quần áo thể thao.
"Mẹ ơi, con ra ngoài chạy bộ
nha!"
"Biết rồi, nhớ mang theo điện
thoại di động và chú ý an toàn."
Hứa Linh nở nụ cười lên tiếng trả lời
rồi mở cửa đi ra ngoài chạy bộ.
Kể từ sau cuộc trò chuyện với huấn
luyện viên Vương, Hứa Linh vẫn luôn nhớ đến chuyện bởi vì bản thân buồn lòng mà
lơ là tập luyện, nên khi trở về thành phố Lan Đồng cô đã bắt đầu chạy bộ buổi
tối.
Cô điều chỉnh hơi thở, duy trì nhịp thở
đều đặn với bước chạy, băng qua những con đường có yên tĩnh có náo nhiệt, cuối
cùng đến đích - bên bờ sông Lan Đồng.
Nói là sông, nhưng trên thực tế chỉ là
một con sông có chiều ngang rộng, bờ sông có một vài chiếc ghế đá, và một số
quảng trường nhỏ được ngăn cách bởi cây xanh.
"Em là áng mây đẹp nhất trên b� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.