Nghỉ đông lớp mười năm nay, cả nhà Hứa
Linh từ thành phố Lan Đồng - một đô thị loại ba không nổi danh đi đến thành phố
Huyền Mộc - một đô thị loại một của Hoa Hạ.
Xe taxi chạy vững vàng, bố Hứa ngồi bên
cạnh tài xế, để tay trên đầu gối, hiếm khi trầm mặc.
Hứa Linh nhìn ra ngoài cửa sổ, công
trình mới lạ cao vút cùng nam nữ ăn mặc thời thượng nhanh chóng bị lùi lại,
mông lung giống như bức tranh màu nước chưa khô.
Mẹ Hứa cười cười, nắm tay Hứa Linh:
"Bé Cừu, lát nữa gặp ông bà ngoại phải miệng ngọt một chút, thấy các cô
các chú cũng phải chào hỏi nhé."
Hứa Linh không lên tiếng, hai tay đút
trong túi áo, lại dùng cánh tay ôm đầu con hổ màu đen trên áo khoác vào lòng.
Cô co người lại, thân hình vốn đã nhỏ
nhắn xinh xắn, giờ mặc áo khoác rộng thùng thình lại càng khiến cô trở nên nhỏ
nhắn hơn.
Mẹ Hứa nhíu lông mày: "Con xem
quần áo con mặc này, không vừa người chút nào, chờ tối nay mẹ đưa con đi mua
mấy cái váy."
"Không cần! Con mặc thế này là
được rồi!" Hứa Linh ngửa mặt lên, miệng vểnh cao hơn trời: "Con thích
quần áo rộng."
Mẹ Hứa còn muốn nói chuyện, chợt nghe
bố Hứa nói: "Con còn nhỏ mà, tùy con đi."
Mẹ Hứa bất mãn: "Ông nhìn con gái
ông một chút xem, so với ông lúc còn trẻ…"
Sắc mặt bố Hứa có chút ngượng ngùng:
"Văn Quân!"
Trong lúc nhất thời, bầu không khí
trong xe taxi liền trở nên ngột ngạt.
Nhưng rất nhanh bầu không khí này đã bị
kết thúc bởi một câu "đã đến nơi" của tài xế.
Mọi người xuống xe, bố Hứa thanh toán
xong, ý cười phai nhạt đi một chút.
Tài xế liếc mắt nhìn công trình kiến
trúc xa hoa cách đó không xa, lại nhìn gia đình này không giống người một nhà
vui vẻ hòa thuận, có chút buồn bực mà đạp chân ga rời đi.
Kinh tế thành phố Huyền Mộc phát triển,
nhất là mảnh đất này càng nổi tiếng là khu nhà giàu, bọn họ người một nhà ở chỗ
này có chút không thích hợp. Nhưng mà nhà ai lại không có mấy người họ hàng
nghèo khó, theo hắn nghĩ, nhà này tám phần là đi bấu víu quan hệ. Chẳng qua hắn
đi chở khách nhiều năm như vậy rồi vẫn chưa từng thấy thân thích nghèo khó đi
leo trèo quan hệ mà mặt mày lại ủ rũ như thế.
Hứa Linh kéo vali, đánh giá khu biệt
thự cỡ nhỏ trước mặt, trong lòng có chút mâu thuẫn.
Căn nhà lớn như vậy, đến buổi tối chắc
chắn sẽ rất đáng sợ.
Mẹ Hứa đứng ở đằng trước, còn chưa ấn
chuông cửa xuống, một ông chú mặt mày hòa ái đã mở cửa.
Ông chăm chú nhìn mẹ Hứa, vài giây sau
mới lên tiếng: "Tiểu thư, chào mừng cô về nhà."
Mẹ Hứa sửng sốt một chút, cười đến có
chút đắng chát: "Bác Xương, lâu rồi không gặp."
Bác Xương cười cười, hơi khom lưng cung
kính mời bọn họ vào biệt thự.
Sau khi mẹ Hứa đi vào biệt thự, trên
mặt lộ ra chút hoài niệm, nhưng khi đi qua bồn hoa cúc thì tia hoài niệm này
liền thay đổi.
Bà nhíu lông mày lại: "Tại sao chỗ
này không có cây sơn trà?"
Bác Xương khó hiểu mà cười: "Bà
chủ nói là nhìn chướng mắt."
Mẹ Hứa không nói chuyện, trên mặt thể
hiện mấy phần cáu kỉnh, sắc mặt cũng khó coi.
Bố Hứa liền vội vàng tiến lên ôm lấy eo
bà, ghé vào lỗ tai nhỏ giọng nói mấy câu dỗ dành.
Mấy giây sau, mẹ Hứa liền nở nụ cười,
giống như là không thèm để ý.
Bác Xương hừ lạnh một tiếng, cúi đầu
nhìn về phía Hứa Linh: "Cô chủ nhỏ có kiêng món gì không?"
"A?" Hứa Linh cả người khó
chịu với xưng hô thế này: "Không có, nhưng cháu không thích ăn mầm đậu
nành."
Bác Xương gật đầu.
Một đoàn người đi vào sảnh chính.
Khác với phong cách kiến trúc phương
tây, bên trong sảnh chính nội thất đều là phong cách Trung Quốc điển hình, kiểu
cổ kính trang nhã.
Lúc Hứa Linh đi vào phòng khách, người
đầu tiên nhìn thấy là một bà lão ăn mặc cầu kỳ tinh tế. Mái tóc trắng của bà
được búi tròn, làn da vô cùng đẹp, phong thái ưu nhã, bờ môi tinh xảo đến mức
phủ một tầng son nhẹ nhàng.
Đây là một người gần như không có điểm
nào chê được.
Ấn tượng đầu tiên của Hứa Linh là như
thế.
Sự thật cũng không vượt quá suy nghĩ
của cô.
Bà lão nhìn thoáng qua mẹ Hứa, miễn
cưỡng nói: "Mang người nhà trở về à."
Mẹ Hứa lộ ra biểu tình giống như giậm
chân: "Mẹ!"
Bà lão cười ra một tiếng, nhìn mẹ Hứa,
vẫn liên tục nói lời cay nghiệt: "Năm đó còn giả vờ giả vịt nói tốt mà,
sao giờ lại lộ ra nguyên hình, đám dân quê chân đất."
Bố Hứa ho khan che dấu sự lúng túng, hô
câu: "Mẹ!"
Bà lão lại nhìn sang đây, lần này là nhìn
về phía Hứa Linh: "Ăn mặc giống như tên lưu manh."
Rồi bà vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình,
giọng nói nhẹ xuống: "Tịnh Uyển, lại đây."
Hứa Linh khiếp sợ trước lời nói của bà,
đi bước nhỏ qua, ngồi xuống, mấy giây sau cô mới nói nhỏ: "Con là Hứa
Linh."
"Ừ." Bà nhìn về phía cô, nở
nụ cười: "Cháu đang ở chỗ của bà, nên cháu gọi là Tịnh Uyển."
Hứa Linh: "..."
Cô ủy khuất nói: "Nếu bà không
thích tên của cháu thì bà có thể gọi cháu là bé Cừu."
"Cháu gọi là Tịnh Uyển."
Giọng điệu của bà chắc chắn.
Mẹ Hứa ngẩng đầu, ôm chặt cánh tay bố
Hứa đang ngồi bên cạnh bà, tựa như oán giận, lại tựa như ủy khuất: "Vì sao
mẹ lại thay đổi cây sơn trà trong vườn, mẹ biết rõ là con thích."
"Thế sao con lại muốn cùng tên
khốn nạn này ở bên nhau." Bà lão nhấc cây gậy lên, hung hăng chọc dưới
chân bố Hứa.
"Con cũng biết mẹ không thích cậu
ta."
Bố Hứa cắn răng nhịn đau, nở nụ cười
xòa.
Sau khi ở đó mấy ngày, Hứa Linh mới dần
dần hiểu được rất nhiều chuyện.
Bà ngoại cô là Lưu Bội Quân, xuất thân
từ danh môn đại nho Lưu Nhất Chương thời dân quốc, cực kỳ chú ý lễ tiết dòng
dõi. Bà có hai trai một gái, mẹ Hứa - Chu Văn Quân là đứa con gái nhỏ bà yêu
thương nhất.
Thế nhưng sau đó Chu Văn Quân gặp phải
Hứa Hồng.
Hứa Hồng xuất thân nghèo khó, học hết
cấp ba thì thôi học, về sau tự mình gây dựng sự nghiệp, nhưng cuối cùng cũng
không lọt mắt Lưu Bội Quân.
Lưu Bội Quân nói rằng nếu mẹ Hứa gả cho
Hứa Hồng thì từ nay về sau không được phép bước vào thành phố Huyền Mộc, cũng
không được xuất hiện trước mặt bà.
Sau đó, Chu Văn Quân và Hứa Hồng định
cư ở thành phố Lan Đồng, từ biệt Lưu Bội Quân mười lăm năm.
Còn vì sao năm nay lại về thành phố
Huyền Mộc đón năm mới thì mẹ Hứa không nói ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).