Hứa Linh há miệng, trong nháy mắt cổ họng cứng đờ, gần như không nói được ra lời.

Cô ấp úng chỉ tay vào Lục Thầm Chi, nửa ngồi xổm lùi về phía sau: "Cậu cậu cậu..."

Hứa Linh hít sâu vài hơi, giọng nói không kiềm được sự khiếp sợ: "Cậu nói cái gì? Cậu cậu cậu vừa mới…"

Mặt của cô hoàn toàn đỏ bừng, ánh mắt không ngừng chớp, tựa hồ đại não hình như còn chưa có tiêu hóa được cái thông tin này.

Lục Thầm Chi thản nhiên nói: "Ừ."

Đầu óc Hứa Linh hoàn toàn chết máy, ngón tay run rẩy, cả người hoảng loạn như cá vàng được đưa ra khỏi cảng cá.

Nhưng không tới vài giây, Hứa Linh cũng bình tĩnh lại, bởi vì Lục Thầm Chi lại tiếp tục nói: "Nếu có thể giúp cậu dễ chịu hơn thì tốt."

Hứa Linh: "..."

Cô phản ứng nửa giây, ý thức được, cô lại bị Lục Thầm Chi đùa giỡn.

Phản ứng xấu hổ của Hứa Linh không dừng lại được, cô vì vậy càng thêm xấu hổ, trong lúc nhất thời cô thẹn quá thành giận.

Cô xoay người vừa túm lấy áo của anh: "Cậu lại muốn thử lòng tớ! Cậu thật..."

Lục Thầm Chi bị động tác đột ngột của cô làm cho giật mình.

Hứa Linh kích động, hoàn toàn quên mất mình còn đang ở trên đài cao của quảng trường, thân thể theo quán tính mà rơi xuống.

Lục Thầm Chi vội vàng đưa tay ôm eo của Hứa Linh, thân thể lảo đảo mấy bước đứng không vững.

Cảm giác rơi xuống vẫn còn tiếp tục, Hứa Linh dần hạ thấp ánh mắt rồi nhắm lại.

"A!"

Một tiếng rên rỉ đột nhiên vang lên.

Trước mắt Hứa Linh một mảng tối đen, cả cơ thể rơi vào cái ôm ấm áp mang theo hương bạc hà nhàn nhạt.

Vài giây sau, Hứa Linh mờ mịt mở mắt ra.

Lục Thầm Chi hơi cúi người, một tay ôm eo cô, một tay giữ phần đầu của cô, tay kia bảo vệ cô, mày nhíu lại.

Miệng Hứa Linh khẽ nhếch, ngây người nhìn Lục Thầm Chi.

Lục Thầm Chi cúi đầu, đôi mắt đen phản chiếu khuôn mặt đang ngẩn người của cô, anh mở miệng nói: "Xuống đi."

Lúc này Hứa Linh mới phát hiện ra, chính mình trong lúc nguy hiểm cơ thể theo bản năng đã đem hai tay ôm lấy cổ của anh, giống như con lười đang ôm cái cây.

Trong nháy mắt, Hứa Linh cảm thấy nhiệt độ ở cổ anh và cơ thể của cô nóng bỏng đến phỏng tay.

Cô vội vàng buông tay rồi nhảy xuống khỏi người anh, luống cuống nói: "Ừm, thật xin lỗi, ách, cảm ơn."

Lục Thầm Chi cử động thân thể, ánh mắt dời đi, nhưng vẫn cảm nhận được mùi hoa của cô quẩn quanh trên người mình.

Yết hầu anh khẽ nhúc nhích, hít sâu một hơi: "Ừ."

Ngón tay Lục Thầm Chi khẽ xoa, con ngươi sâu thẳm.

Thật sự là nhỏ nhắn, một tay có thể ôm hết cả phần eo của cô.

Hứa Linh lại càng xấu hổ, có chút luống cuống nói: "Cảm ơn."

Cô dứng lại, lại dùng ánh mắt chân thành nhìn phía Lục Thầm Chi: "Vừa rồi cảm ơn cậu đã an ủi tớ, tuy rằng cậu vừa dữ vừa giống cẩu nhưng cậu là người tốt."

Lục Thầm Chi: "..."

Anh nhếch miệng: "Không cần khách khí."

Lục Thầm Chi lại liếc cô một cái, thấy cảm xúc của cô có vẻ đã tốt lên không ít, mới nói: "Sắp tới giờ học rồi, đi thôi."

"À… Được."

Hứa Linh nói dài giọng.

Lục Thầm Chi xoay người đi được vài bước lại phát hiện cô ở phía sau không có một động tác, anh quay lại nhìn.

Hứa Linh dựa vào vách tường của quảng trường, cúi đầu, hai tay lục lọi túi quần thể dục.

Lục Thầm Chi hô một câu: "Hứa Linh."

Hứa Linh lề mề bước tới, vẫn cúi đầu, ôm theo áo khoác thể dục: "Lục Thầm Chi, hôm nay tớ thật sự rất khó chịu."

"Ừ?" Lục Thầm Chi cúi đầu, dù rất gấp nhưng anh vẫn ung dung nhìn cô: "Thế cho nên?"

Hứa Linh rút tay từ trong túi quần ra, cẩn thận tóm lấy một góc áo của anh.

Cô ngẩng đầu, chưng ra bộ dáng tội nghiệp nói: "Chúng ta... hay là trốn học đi?"

"Buông tay." Lục Thầm Chi nhàn nhạt nói.

Hứa Linh giả bộ như không nghe thấy gì, vẫn cẩn thận nắm chặt góc áo anh: "Tớ không muốn đi học với đôi mắt sưng đỏ như vậy đâu, tớ không muốn."

Lục Thầm Chi nhìn cô một cái.

Ánh mắt của Hứa Linh nhìn xuống, đôi mắt hạnh sưng đỏ, trên mặt còn có nước mắt, bộ dáng tội nghiệp.

Lục Thầm Chi cười nhẹ: "Cậu đang làm nũng với tớ sao?"

"Gì, làm nũng? Cậu nằm mơ à!" Hứa Linh như gặp phải đại dịch lùi bước ra sau, buông tay ra khỏi góc áo, trên mặt có vài phần ảo não: "Nếu không muốn đi thì thôi, thật là!"

Lục Thầm Chi đút tay vào túi quần, đứng lên bước đi: "Đi chỗ nào?"

Hứa Linh ủ rũ đi sát phía sau: "Đi đâu..."

Cô chợt ngừng nói, rồi nhanh chóng ngẩng đầu, đôi mắt sưng đỏ trở nên trong suốt lấp lánh, tràn đầy vui vẻ nói:  "Đi, đi chơi trò chơi."

Lục Thầm Chi hất cằm: "Đi thôi."

Bởi vì còn đang trong thời gian làm việc nên quán cà phê internet khá yên tĩnh, người lên mạng hầu như cũng không nhiều.

Hứa Linh và Lục Thầm Chi ngồi ở một góc nhỏ phía trong quán.

Sau khi Lục Thầm Chi trả lời mấy cái tin nhắn xong thờ ơ hỏi: "Cậu muốn chơi cái gì?"

Anh liếc mắt qua nhìn, liền phát hiện Hứa Linh đã thuần thục mở ra trang web 4399, ấn mở biểu tượng "bạn nhỏ điên cuồng".

Lục Thầm Chi: "..."

Anh có chút buồn cười hỏi: "Cậu trốn học là vì chơi cái này à?"

Hứa Linh phồng má, không thèm đáp lời, điên cuồng đem các loại thủ đoạn ác độc áp dụng lên nhân vật.

Cô nhấp chuột liên tục, tay với lấy lon coca uống "ừng ực" một hơi, hứng trí bừng bừng.

Ngay cả cách phát tiết cũng thật ngây thơ, cô thật đúng là…

Lục Thầm Chi dời ánh mắt, nhịn không được kéo khóe miệng lên, ở trong lòng bổ sung một câu.

Đáng yêu.

Anh chán đến chết đăng nhập lên Steam, vừa lên không tới vài giây, âm thanh nhận tin nhắn của màn hình vang lên.

[Lý Tuyển: Anh Thầm cậu online?? Vừa lúc mọi người đang ăn gà, ba thiếu một, anh tới được không?]

[Lưu Diệu: Anh Thầm đến đây đi, mọi người đã lâu không ăn gà rồi, van cầu cứu giúp.]

[Trương Hiểu Vũ: Mau cho tớ ôm đùi.]

Đúng lúc.

Lục Thầm Chi vừa mở trò chơi lên, một cái đầu tròn nhỏ thò qua trước màn hình của anh.

"Mấy người đang chơi trò này à." Hứa Linh kích động nói: "Tớ cũng muốn chơi, cho tớ cho tớ theo với nha."

Lục Thầm Chi nhìn cô: "Cậu biết chơi?"

"Tổ Bất Trùng Chi với mấy đứa kia chỉ tớ chơi, lại ghét bỏ đồ ăn của tớ." Hứa Linh trề môi nói: "Tớ không thể ăn thì bọn họ mới không có đồ ăn đâu."

Không hiểu sao Lục Thầm Chi có chút không vui, trầm giọng nói: "Cậu đăng nhập đi."

Hứa Linh hưng phấn trả lời: "Được, chờ chút!"

Lục Thầm Chi vừa mới tạo phòng, ba người Lý Tuyển vừa được mời đều đồng thời vào phòng, anh ấn nút đồng ý liền xuất hiện ba người trong phòng.

Trò này nhiều nhất chỉ có bốn người, vừa đủ người chơi.

"Anh Thầm! Đi đi thôi! Đội xe con đi thôi!"

Lý Tuyển đang hưng phấn nói.

Tiếp theo, âm thanh của Hứa Linh vang lên: "Tớ vào rồi, tớ kết bạn trước nhé?"

Lục Thầm Chi gật đầu, đưa ID của mình cho cô.

"Làm sao tớ nghe được giọng nữ nói chuyện với anh Thầm nhỉ?"

Trương Hiểu Vũ có chút nghi hoặc sau đó tiếp t�

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play