Vì bọn họ đã học tới lớp mười hai, nên lễ khai giảng cũng diễn ra khá sớm.

Vào mùng bảy tết, nhà trường đã để cho học sinh cuối cấp trở lại trường sớm.

Sinh nhật của Cố Cảnh Sâm lại vừa hay rơi vào thứ hai tuần tới.

Vào đúng lễ tình nhân 14 tháng 2.

Cố Cảnh Sâm cũng không gióng trống khua chiêng mà đi mời tất cả bạn bè tới tham gia.

Chỉ mời Lật Chi, Tô Đường, và cả Hà Chi Ngôn.

Bốn người bọn họ đã ăn một bữa no nê ở tiệm lẩu gần trường.

Là do Cố Cảnh Sâm mời.

Ăn trưa xong, khi trở về phòng học, trên bàn Cố Cảnh Sâm đã xuất hiện rất nhiều những hộp quà được bọc xinh xắn.

Trước nay anh chưa từng thiếu người theo đuổi.

Hơn nữa bởi vì sức hút trời sinh của anh, cho dù là nam hay nữ, ai ai cũng đem lòng cảm mến anh.

Nhân duyên cực kỳ tốt.

Cho nên anh nhận được nhiều quà sinh nhật như vậy là chuyện rất bình thường.

Khi anh đang cất những món quà trên bàn, Lật Chi lấy một chiếc hộp màu anh đào từ trong ngăn kéo của kẹp sách ra, xoay người đưa cho anh.

Cố Cảnh Sâm cười như không cười mà đưa mắt nhìn cô, không chần chờ mà nhận ngay món quà từ tay cô.

Xé lớp giấy gói quà, mở chiếc hộp ra.

Bên trong có một chiếc bút máy mới toanh.

Cố Cảnh Sâm bỗng nổi hứng muốn trêu chọc cô, chủ yếu vẫn là vì anh khá muốn thử xem cô có ý với mình hay không, vì vậy mà làm bộ nói đùa với cô: “Quà tặng cho lễ Tình Nhân sao?”

Lật Chi lập tức luống cuống chân tay, ánh mắt rụt rè lảng tránh, những vẫn cố giải thích: “Là quà sinh nhật!”

Nói xong cô liền xoay lưng về phía khác, chỉ để anh nhìn thấy bóng lưng mình.

Cố Cảnh Sâm cảm thấy có lẽ anh vừa đùa quá trớn, khiến cho cô xấu hổ, nên cũng không nhắc lại chuyện này nữa.

Nhưng từ tận đáy lòng, anh đã cho rằng chiếc bút máy mà cô tặng chính là quà tặng lễ tình nhân.

Bởi vì điều anh muốn hơn cả, chính là cô dùng thân phận bạn gái để tặng quà cho anh.

Cố Cảnh Sâm nhìn chằm chằm bóng lưng ngồi ở phía trước mình, đột nhiên nhớ tới một chuyện rất quan trọng.

Anh dùng chân đá vào chân ghế của cô.

Lật Chi không đáp lại ngay tức khắc.

Anh lại dùng ngón tay chạm nhẹ vào lưng cô, đè thấp giọng, thì thầm gọi cô: “Lật Chi.”

Lật Chi chậm rãi nhích về phía bàn sau.

Cố Cảnh Sâm cúi người về phía trước, nghiêng đầu ghé sát bên tai Lật Chi, nói bằng âm lượng chỉ có cô và anh nghe được: “Chúng ta cùng thi vào đại học Âm Nhạc nhé!”

Lật Chi bỗng ngẩn cả người, cô đờ đẫn quay mặt về phía anh, vẻ mặt vô cùng bất ngờ.

Bỗng chốc, sự bất ngờ chuyển thành dáng vẻ vui mừng khôn xiết, cô cười nói: “Được chứ!”

Cố Cảnh Sâm nhìn điệu cười vui vẻ của cô, không kìm lòng được mà nhếch môi lên.

Đồng ý rồi!

Cô đồng ý với anh rồi!

Chỉ còn bốn tháng nữa thôi, kỳ thi đại học sẽ tới.

Bầu không khí trong lớp học dần dần trở nên căng thẳng hơn khi trước rất nhiều.

Mỗi ngày đều phải ngâm mình trong biển đề thi, đầu óc Lật Chi cũng bắt đầu cảm thấy mê man.

Vào một buổi chiều thứ sáu nọ, khi tan học, Cố Cảnh Sâm nói với Lật Chi: “Ngày mai chúng ta cùng đi xem ‘Vùng đất linh hồn’ nhé!”

Lật Chi vui vẻ gật đầu ngay tắp lự: “Được đó! Vừa hay thả lỏng một chút, mệt quá đi!”

Cố Cảnh Sâm nơm nớp lo bị từ chối lẳng lặng thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng nở nụ cười rạng rỡ: “Vậy ngày mai em tới nhà anh, chúng ta xem cùng nhau nhé.”

“Được thôi!” Cô mỉm cười đồng ý với anh.

Ngày hôm sau, vào đầu giờ chiều.

Nhà họ Cố chỉ có hai người bọn họ.

Cố Cảnh Sâm lấy Cocacola đã để tủ lạnh từ trước cùng với khoai lát, thêm mấy món đồ ăn vặt khác, anh đẩy tới trước mặt cô, sau đó dùng điều khiển từ xa đóng rèm lại.

Ánh sáng trong phòng khách lập tức tối dần lại, đem tới bầu không khí của rạp chiếu phim.

Lật Chi không thích ngồ

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play