Lúc Lật Chi sinh Cố Cảnh Sâm luôn ở
cạnh cô, tận mắt hiểu rõ người phụ nữ sinh con có bao nhiêu đau khổ vất vả.
Mồ hôi trên mặt Lật Chi tí tách rơi
xuống, giống như mới rửa mặt vậy.
Trộn lẫn với nước mắt của cô, khiến cho
Cố Cảnh Sâm không thể phân biệt đâu là mồ hôi đâu là nước mắt.
May mà trải qua một giai đoạn đau khổ,
cuối cùng thì mẹ con cũng được bình an.
Vượt qua cánh cổng của địa ngục.
Ngay khoảnh khắc nghe thấy một tiếng
“oa” của trẻ sơ sinh, cả người Lật Chi mới được buông lỏng, không còn chút sức
lực nào.
Sau đó thì mất đi ý thức.
Khi cô thức dậy một lần nữa thì đã là
hai tiếng sau rồi.
Mắt còn chưa mở ra nhưng ý thức của Lật
Chi đã hồi phục trở lại.
Cô nghe thấy giọng nói của Cố Cảnh Sâm.
Rất lo lắng bồn chồn, nói: “Sao Lật Chi
vẫn chưa tỉnh dậy? Đã hai tiếng đồng hồ rồi. Con vẫn nên lại đi tìm bác sĩ một
chuyến.”
Lời nói của anh cách cô rất gần, rất
gần, dường như đang ở ngay bên cạnh giường bệnh của cô.
Giọng nói ấm áp của Trần Khả lập tức
truyền tới: “A Sâm, bác sĩ đã kiểm tra cho Chi Chi rồi, nói tất cả đều bình
thường, con đừng căng thẳng, chỉ là Chi Chi quá mệt nên cần nghỉ ngơi mà
thôi." Cố Cảnh Sâm âm trầm thở ra một hơi,
Lật Chi chầm chậm nâng mí mắt lên.
Sau đó cô nhìn thấy Cố Cảnh Sâm đang
canh giữ ngay bên cạnh giường cô.
Vẻ mặt vô cùng lo lắng, đau lòng.
Cô chưa từng nhìn thấy dáng vẻ căng
thẳng bồn chồn như thế này của anh bao giờ.
Lật Chi muốn mở miệng lên tiếng, nhưng
giọng cô khàn đến nỗi cô không thể phát ra âm thanh ngay lập tức.
Lật Chi khẽ động ngón tay, nhẹ nhàng
câu lấy tay của anh một chút.
Cố Cảnh Sâm lập tức quay mặt sang, nhìn
thấy Lật Chi tỉnh lại một cách bình yên vô sự, trong tức khắc anh lộ ra một nụ
cười, ân cần mà thấp giọng hỏi: “Tỉnh rồi? Có khó chịu hay không? Còn đau
không?”
Lật Chi nắm lấy một ngón tay của anh,
nhẫn nhịn lại sự khó chịu mà sau khi sinh con để lại, cô lắc đầu, giọng nói vừa
khàn vừa nhẹ nhàng: “Vẫn ổn.”
Ngay lập tức, Cố Cảnh Sâm lật tay lại
bao lấy cả bàn tay cô vào lòng bàn tay ấm áp của anh.
Trần Khả và Đào Lệ Cẩm đứng một bên
trông nom đưa nhóc đang cười toe toét ở trong xe đẩy em bé, nghe thấy cuộc trò
chuyện của Cố Cảnh Sâm và Lật Chi, Trần Khả và Đào Lệ Cầm cũng nhích gần tới,
cười vô cùng vui vẻ: “Chi Chi tỉnh rồi hả?”
“Chi Chi nhanh nhìn xem này, bé con của
con và A Sâm.”
“Là một bé trai.” Lật Chi nghiêng đầu nhìn bé con sơ sinh
trong xe đẩy, đôi mắt đỏ hoe lộ ra vẻ hài lòng và dịu dàng.
Cô vươn tay sờ đôi tay nhỏ mềm mại mập
mạp của bé con, bị nhóc con nắm giữ lấy.
Nó giống như được bao bọc trong một đám
mây mềm mại.
Lật Chi cười cười, vô cùng chậm rãi và
cẩn thận đung đưa tay đang nắm lấy của bé con.
Bởi vì Lật Chi mới sinh con xong, không
thích hợp có quá nhiều người trong phòng, Cố Cảnh Sâm không để bạn bè qua đây
thăm cô.
Sau khi Đào Lệ Cầm tận mắt nhìn thấy
đứa chắt trai và cháu dâu của mình bình an thì cũng về nhà trước.
Chỉ có Trần Khả ở lại giúp Cố Cảnh Sâm
chăm sóc Lật Chi và bé con.
Lật Chi sinh tự nhiên, sau ba ngày quan
sát trong bệnh viện, cô được xuất viện về nhà để chăm sóc cơ thể.
Đến khi đặt tên cho bé con.
Là do Cố Cảnh Sâm tự mình đặt.
Nhưng lại ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.