Ngày tháng dần trôi qua, chưa kịp thích
ứng được thì đã đến giao thừa rồi.
Từ sáng sớm Trần Khả đã nói với Lật Chi
rằng nhớ phải cùng Cố Cảnh Sâm về nhà vào dịp Tết Nguyên Đán.
Thật ra không cần Trần Khả đánh tiếng
thì Cố Cảnh Sâm cũng sẽ dẫn Lật Chi về nhà để ăn mừng năm mới.
Vào đêm giao thừa, Lật Chi tỉnh giấc
trong vòng tay của Cố Cảnh Sâm, lúc này anh vẫn đang ngủ say.
Cô uể oải xoay người, chỉ mới với tay
lấy điện thoại đã bị người đàn ông phía sau kéo lại vào lòng.
Cố Cảnh Sâm ôm cô từ phía sau, lấy chân
anh đè hai chân của cô khiến cô không thể di chuyển.
Anh hoàn toàn khóa chặt cô trong vòng
tay của mình, giống như đang ôm một gối ôm hình người.
Lật Chi không nhúc nhích nữa, cô ngoan
ngoãn cuộn tròn trong lòng anh.
Cô mở khóa điện thoại lên, thấy tin
nhắn của Thích Nguyệt đã gửi đến nửa tiếng trước.
Thích Nguyệt: [Lật Lật, tối nay tớ sẽ
đến ra mắt gia đình của Trang Tỉnh, sau đó sẽ bàn chuyện đính hôn nên tớ hồi
hộp quá…]
Lật Chi rất ngạc nhiên đồng thời cũng
cảm thấy hạnh phúc thay cho Thích Nguyệt:
[Hai người sắp đính hôn sao?]
Thích Nguyệt nhanh chóng trả lời: [Bọn
tớ chỉ vừa mới lên kế hoạch thôi, vẫn chưa chọn ngày.]
Sau đó, cô ấy gửi đến một tin nhắn
khác: [Còn cậu và Cố Cảnh Sâm sao rồi, khi nào thì cho tớ ăn kẹo cưới đây?]
Lật Chi cắn môi.
Nhờ Thích Nguyệt nhắc mới nhớ, cô chợt
nhận ra ngày lễ Quốc Khánh hôm ấy ở trên đỉnh núi hình như anh đã mập mờ nói ra
lời cầu hôn.
Nhưng cô lúc ấy không hiểu ý anh, cho
nên đã bỏ lỡ chuyện này.
Mà về sau Cố Cảnh Sâm cũng không đề cập
đến vấn đề này nữa.
Lật Chi ngơ ngác một chút, sau đó trả
lời tin nhắn của Thích Nguyệt: [Vẫn chưa.]
Anh không chủ động đề cập đến những
chuyện như vậy, cô sao mà có thể dũng cảm mở lời chứ.
Sau đó, Lật Chi vẫn vui vẻ tán gẫu vài
chuyện khác với Thích Nguyệt.
Sau khi trò chuyện xong cô đặt điện
thoại xuống, Cố Cảnh Sâm dựa gần vào gáy cô hỏi: “Sao thế?”
Vừa mới ngủ dậy nên giọng nói của anh
có chút khàn cùng với tông giọng vốn đã mang theo chút lười biếng, kết hợp lại
trở nên vô cùng quyến rũ.
Tai Lật Chi lập tức nóng lên, cô không
nhịn được mà đưa tay xoa xoa hai tai.
Cô chớp mắt dịu dàng trả lời anh:
“Không có gì.”
Cố Cảnh Sâm nói: “Vậy sao em lại thở
dài.”
“Có sao…” Ngay cả Lật Chi cũng không
nhận ra bản thân vừa thở dài.
Anh ôm cô vào lòng, tiếp tục nhắm mắt,
khàn giọng nói: “Ngủ thêm một lát nữa đi.”
Lật Chi được anh ôm trong lòng thì rất
nhanh lại chìm vào giấc ngủ.
Đến lúc cô tỉnh dậy lần nữa thì đã gần
trưa.
Cố Cảnh Sâm đã không còn ở trên giường.
Cô chậm rãi ngồi dậy, xoa xoa đầu, sau
đó xỏ dép lê đế mềm ra khỏi phòng ngủ.
Cố Cảnh Sâm đang nói chuyện điện thoại.
“Tối nay? Vậy thì để sau đi.”
“Ừ, đến lúc đó rồi nói tiếp.”
Anh quay lại, thấy Lật Chi hai mắt hơi
lim dim buồn ngủ đang lảo đảo đi tới, tựa như lúc nào cũng có thể đụng vào
tường, anh chỉ đành thở dài bước qua.
Lật Chi loạng choạng ngã vào vòng tay
anh.
Cố Cảnh Sâm vòng tay qua người cô rồi
dịu dàng xoa đầu.
Anh khẽ ôm cô vào lòng, nói với người ở
đầu dây bên kia: “Cúp đây.”
Sau khi cúp điện thoại, Cố Cảnh Sâm
trực tiếp bế Lật Chi trở về phòng.
Đột ngột bị bế lên cao khiến Lật Chi
giật mình tỉnh giấc hơn nhiều.
Cô theo bản năng vòng tay qua cổ Cố
Cảnh Sâm, ánh mắt cũng thanh tỉnh.
“Còn buồn ngủ hửm?” Cố Cảnh Sâm hỏi.
Lật Chi lắc đầu.
Cô ngủ đủ giấc rồi.
Anh đặt cô lên chiếc giường mềm mại,
nói với cô: “Tối nay Phong Bạch muốn tụ tập, em có muốn đi không?”
Lật Chi gật đầu đáp: “Được.”
“Vậy trước tiên về nhà ăn bữa cơm giao
thừa, sau đó dẫn em đi chơi.”
Lật Chi khẽ cười: “Được.”
Anh nghiêng người xuống, chống tay lên
giường, hôn nhẹ một cái ở khóe môi của cô.
Lật Chi chớp chớp mắt, cảm thấy đầu óc ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.