Lật Chi không cố ý đi dò xét anh, cô
chỉ mượn cơ hội này để lén lút nhìn trộm vòng bạn bè của anh, cô muốn tìm hiểu
cuộc sống của anh trong bảy năm khi không có cô bên cạnh.
Hóa ra, vòng bạn bè của anh cũng chẳng
có mấy ai.
Nhưng rất đều đặn, hàng năm vào ngày
đầu tiên của tháng 11, anh sẽ chụp một bức ảnh ở New York, đặt nó ở chế độ chỉ
mình anh nhìn thấy và đánh dấu nó bằng dòng chữ năm bao nhiêu.
Từ năm 2011 đến năm 2017, anh đếm từ
năm đầu tiên đến năm thứ bảy.
Sau đó, vào năm thứ tám, vào tháng Tám
khi sinh nhật của cô chưa đến, anh đã gặp lại cô và gửi "chờ đợi".
Đây giống như vẽ một dấu chấm hết cho
hơn bảy năm dài chờ đợi.
Một lớp sương mù mờ mịt nổi lên trong
mắt Lật Chi.
Chóp mũi cô cay cay, đôi mắt nóng lên.
Lúc trước cô không hề biết vẫn có một
người khác chờ đợi cô quay lại.
Cô nghĩ rằng trên đời này sẽ không có
ai nhớ cô.
Những giọt nước mắt không thể chịu được
chảy xuống khóe mắt.
Lật Chi thừa dịp Cố Cảnh Sâm không chú
ý vội vàng dùng tay lau đi.
Cô quay lại màn hình chính, nhìn thấy
hình của mình trong bức ảnh chung của họ.
Lật Chi hít mũi, không nhìn vào bất cứ
cái gì khác, cô trả lại điện thoại cho anh.
Chợt cô ôm lấy cổ anh, giống như đang
làm nũng: "Anh hai, lễ Quốc Khánh năm nay, chúng ta đi leo núi một lần nữa
đi?"
Cố Cảnh Sâm nghe thấy vậy thì đuôi lông
mày khẽ nhấc lên, anh chế nhạo nói: "Thế nào? Muốn anh cõng em đi lên một
lần nữa?"
Lật Chi bĩu môi lẩm bẩm: "Không
phải."
Cô chỉ đột nhiên nhớ tới, năm ngoái khi
leo núi, Tô Đường không kiêng nể gì mà oán giận ầm ĩ với Hà Chi Ngôn, cô ấy vừa
kêu mệt vừa được Hà Chi Ngôn dỗ dành tiếp tục đi lên, mà lúc đó cô chỉ có thể
buồn bực không hé răng trong lòng.
Thậm chí cô không dám nghĩ, mình có một
ngày như vậy, có thể giống như Tô Đường, sẽ có một người cho phép cô làm như
vậy.
Bây giờ, cô đã có.
Vì vậy, Lật Chi muốn trải nghiệm một
lần nữa.
Lần này sẽ không còn là lần này cô một
mình nuốt những oán trách vào trong, không dám để cho bất cứ ai biết.
Cô có thể không kiêng nể gì mà làm nũng
và oán giận với Cố Cảnh Sâm, anh sẽ chiều cô.
"Có…" Mi mắt Lật Chi hơi mất
tự nhiên nhanh chóng chớp lên vài cái, vẻ mặt hơi ngượng ngùng nói: "Chính
là muốn cùng anh đi một lần nữa."
Cố Cảnh Sâm sao có thể nhìn không ra
tâm tư nhỏ bé của cô, nhưng anh không vạch trần, chỉ dung túng đáp ứng:
"Được."
Cũng có thể đi xem thử, mong muốn của
cô trên thẻ ước nguyện năm ngoái là gì.
Bởi vì Cố Cảnh Sâm biết rõ thuộc tính
si tình của Lật Chi, hơn nữa hôm nay cô còn không tìm được tòa nhà hành chính,
anh quyết định nhân lúc này dẫn cô đi vòng quanh phòng học cô sắp giảng dạy, để
cô có thể biết đường đi.
Lật Chi bị Cố Cảnh Sâm nắm tay, đi tới
đi lui ba lần, cuối cùng thật sự là mệt mỏi, nói cái gì cũng không chịu lại đi
như này lần nữa.
Thậm chí cô không chịu đi bộ, chỉ muốn
tìm một nơi để ngồi xuống và nghỉ ngơi.
Cố Cảnh Sâm không còn cách nào khác với
cô, anh cõng cô lên, bảo cô chỉ đường cho anh đến lớp học.
Anh chậm rãi đi trên đường, Lật Chi
ngoan ngoãn nằm trên lưng anh.
Bên cạnh có một cặp đôi nhỏ đi ngang
qua, chàng trai đi xe đạp chở cô gái, cô gái đang vui vẻ nói cái gì đó, chàng
trai bởi vì sắp giảm tốc độ và phanh, cô gái trong nháy mắt dán vào lưng của
chàng trai, thuận thế ôm eo của chàng trai.
Lật Chi thấy chàng trai đi xe đạp mỉm
cười khi cô gái ôm eo của mình.
Lật Chi nhìn chăm chú, con ngươi lộ ra
hâm mộ.
Hoàn toàn không biết Cố Cảnh Sâm chú ý
tới hành động của cô.
Bị Cố Cảnh Sâm cõng đi một đoạn đường,
khi hai người quyết định ra khỏi trường, dọc đường lại nhìn thấy một đám nam ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.