Cố Cảnh Sâm: [?]
Vô cùng đơn giản thô bạo, chỉ có một dấu chấm hỏi.
Là tra tấn linh hồn đến từ ông chủ lớn.
Giống như đang chất vấn Lật Chi...
Cô hỏi tôi à?
Trông tôi giống một người có thể viết bản kiểm điểm?
Là ai cho cô dũng khí gửi tin nhắn wechat này cho tôi?
Lật Chi cầm chuột run nhè nhẹ, cả khuôn mặt quẫn bách đỏ
bừng, rồi lại không biết nên trả lời như thế nào.
Điều này không khác gì âm thầm phàn nàn về ông chủ, kết quả
bị ông chủ nghe rõ ràng!
Luôn cảm giác bát cơm hình như lại khó giữ được...
Cô còn chưa trả lời Cố Cảnh Sâm, tin nhắn mới của Cố Cảnh
Sâm lại gửi tới.
Là một giọng nói.
Lật Chi không có dũng khí mở ra, thấy chết không sờn mà
chuyển văn tự.
Trên trang chậm rãi xuất hiện một hàng chữ.
[Vậy trừ tiền lương.]
Văn tự lạnh như băng, giống như là phán quyết lạnh lùng cuối
cùng của anh đối với cô.
Không bị sa thải, nhưng tiền lương sẽ không còn nữa!
Đối với cô mà nói, trừ lương so với trực tiếp bị đuổi còn
đau đớn hơn.
Lật Chi kiên trì từng chữ từng chữ nhập vào khung chat, rất
hèn mọn hỏi Cố Cảnh Sâm: [Trừ...Bao nhiêu?]
Rất nhanh, anh lại gửi một cái giọng nói tới.
Lật Chi vốn muốn chuyển văn tự không cẩn thận sai một chút,
trực tiếp phát ra giọng nói.
Giọng nói lãnh đạm của anh hơi tản mạn, theo dây tai nghe
không sai chút nào chui vào lỗ tai cô.
"Trừ đến khi cô không phạm sai lầm mới thôi."
Cho nên, trước khi cô không thể cam đoan không phạm sai lầm,
đều phải làm công vô ích.
Dù là ngày mai cô có thể một tia sai lầm đều không phạm,
biểu hiện được hoàn mỹ, cô cũng sẽ không thể tránh khỏi mất đi mấy ngày trước
tiền lương.
Điều này đối với Lật Chi người luôn muốn tiết kiệm tiền mà
nói, không khác gì muốn mạng nhỏ của cô.
Lật Chi vẻ mặt đau khổ nghĩ nên như thế nào vãn hồi cục
diện, nói cho anh biết cô có thể viết bản kiểm điểm, có thể đừng trừ tiền lương
hay không...
Ngón tay Lật Chi bất an trượt qua trượt lại trên bánh xe
chuột, con trỏ trên màn hình máy tính cũng di chuyển lên xuống.
Ngón tay cô rất nhẹ nhàng nhấn chuột, chỉ là cử chỉ ngoài ý
muốn, cũng không nghĩ, đột nhiên nghe được giọng nói ban đầu cô chuyển văn tự.
Cố Cảnh Sâm nói bốn chữ "Vậy trừ tiền lương" không
sai.
Nhưng ngữ khí cũng không phải là câu trần thuật mệnh lệnh
lạnh như băng đến mất nhân tình, mà là câu nghi vấn nhẹ nhàng nhấc lên.
Nghe qua khiến Lật Chi có chút hoảng hốt cảm thấy anh đang
thương lượng với cô, giống như cho cô lựa chọn thứ hai.
Hoặc là, viết bản kiểm điểm. Hoặc là, trừ lương.
Thì ra là ông chủ rộng lượng mở một mặt lưới với cô, cho cô
thêm một lựa chọn, mà không phải trực tiếp quyết định trừ tiền lương của cô!
Lật Chi lúc này vô cùng may mắn mình nghe xong giọng nói
này, thao tác chuyển văn tự này thật sự quá lừa người!
Rõ ràng là câu hỏi, cứng rắn chuyển thành câu trần thuật,
hại trong lòng cô suy nghĩ rối bời hơn nửa ngày.
Lật Chi vội vàng gõ bàn phím trả lời Cố Cảnh Sâm.
Lật Chi: [Đừng trừ tiền lương...Tôi có thể viết bản kiểm
điểm!]
Lật Chi: [Tôi viết cái này, trước khi tan làm sẽ đưa cho
anh!]
Cố Cảnh Sâm thấy cô trả lời, đưa một ngón tay ra, nhẹ nhàng
cọ môi.
Người đàn ông nhìn chằm chằm câu "Đừng trừ tiền
lương" của cô, như có điều suy nghĩ.
Để không bị trừ tiền, Lật Chi vắt hết óc cố gắng múa bút
thành văn, lấy ra dũng khí viết văn và luận văn lúc còn đi học, rốt cuộc chạng
vạng tối cầm giấy gõ cửa phòng làm việc của tổng giám đốc.
Lật Chi trong ánh mắt chăm chú của Cố Cảnh Sâm, thong thả đi
tới trước bàn làm việc của anh, hai tay cẩn thận cầm tờ giấy, đưa bản kiểm điểm
viết tay.
Cố Cảnh Sâm nhìn thấy một đôi bàn tay nhỏ bé trắng nõn tinh
tế vươn tới trước mặt mình, lại nhấc mí mắt lên nhìn về phía cô gái hôm nay mặc
một bộ âu phục kẻ caro màu nâu, nhận thấy cô khẩn trương cắn môi, anh bất động
gạt tầm mắt sang một bên, nhận lấy bản kiểm điểm cô đưa lên.
Chỉ tùy ý lướt qua, Cố Cảnh Sâm không cảm xúc
"Chậc" một tiếng.
Lật Chi bị tiếng "chậc" này của anh làm cho trong
lòng hoảng hốt.
Ngay sau đó Cố Cảnh Sâm liền ấn bản kiểm điểm của cô lên bàn
làm việc, chuyển hướng, không thèm nhìn, chỉ ra tất cả sai lầm cô đã phạm phải.
"Bản kiểm điểm viết cho ai xem? Không có xưng hô?"
Lật Chi: "..." Thì ra anh còn có ý này?
"Người kiểm điểm là ai? Không có chức vị thân phận cùng
tên?"
Lật Chi: "..." Hiểu rồi...
"Ngày nào viết kiểm điểm? Ngày đâu?"
Lật Chi: "..." Tôi sửa.
Cố Cảnh Sâm coi như hào phóng đặt bút máy của mình lên bản
kiểm điểm của cô, xem như tốt bụng cho cô mượn dùng một chút.
Anh vẫn duy trì dáng vẻ uy nghiêm lạnh lùng của ông chủ công
ty, cứng rắn ra lệnh: "Còn không sửa?"
Lật Chi cũng không muốn tay phải còn đang đau nhức trực tiếp
phế bỏ, cô lập tức vươn tay xoay bút, nắm lấy bút máy lạnh như băng, khom lưng
cúi đầu, bắt đầu nghiêm túc sửa chữa chỗ sai lầm.
Cô ở hàng thứ hai viết cái "Ông chủ" luôn cảm thấy
có tầm mắt đang lạnh lẽo nhìn chằm chằm chỗ cô viết, vì thế lại rất chân chó
hèn mọn yên lặng ở trước mặt hai chữ "Ông chủ", bỏ thêm một chữ
"Tôn kính".
Vì vậy, xưng hô liền biến thành "Ông chủ đáng
kính".
Lật Chi tiếp tục sửa chữa.
Ở phía sau cùng bên phải bản kiểm điểm từng nét từng nét mà
viết lên "Thư ký Lật Chi", đang muốn ở tiếp theo hàng viết ngày, Lật
Chi chợt nghe được một mực nhìn chằm chằm cô sửa chữa nội dung bản kiểm điểm Cố
Cảnh Sâm đột nhiên hỏi: "Thư ký của ai?"
Lật Chi: "Của anh..."
Nghe được giọng nói mềm mại của cô, sắc mặt Cố Cảnh Sâm hơi
buông lỏng một chút.
Ngón tay anh nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn hai cái, ngữ khí cũng
không cứng rắn lạnh lùng như trước, chậm rãi yêu cầu: "Viết rõ ràng."
Lật Chi đành phải nghe lời thêm hai chữ.
Tiếp tục viết xuống, ngày là, tháng 8 năm 2018...
Ngày mấy?
Lật Chi cảm giác mình giống như bị ông chủ lớn hù dọa, đầu
óc có chút không xoay chuyển được, trong lúc nhất thời lại không nhớ nổi hôm
nay là ngày mấy.
Trước khi đặt bút viết ngày tháng, cô chậm rãi ngẩng mặt
lên, hai gò má đỏ bừng, ngữ khí đặc biệt cẩn thận hỏi: "Xin lỗi, có thể
nói cho tôi biết hôm nay là ngày mấy không..."
Cảm thấy có chút hoảng sợ khẩn trương, âm thanh của cô so
với bình thường còn nhỏ hơn, đôi mắt cũng phảng phất bị kinh hãi, rất là mơ hồ.
Cố Cảnh Sâm thuận miệng nói: "Ngày bảy tháng bảy."
Lật Chi không kịp phản ứng, ngoan ngoãn viết ngày theo lời
anh nói.
Xác định bản kiểm điểm sau khi sửa chữa đã khiến Cố Cảnh Sâm
hài lòng, Lật Chi mới được lệnh có thể ra ngoài, tan làm rời đi.
Trong phòng làm việc chỉ còn lại một mình Cố Cảnh Sâm.
Anh cầm tờ giấy cô đưa nhìn chăm chú hồi lâu.
Hai hàng cuối cùng bị cô thêm vào nội dung, thành - Thư ký
của anh, Lật Chi.
7/7/2018
Thư ký của anh.
Của anh.
Bên tai Cố Cảnh Sâm phảng phất lại vang lên hai chữ
"của anh" mà cô sợ hãi lúng túng trả lời anh.
Mềm mại ôn nhu như vậy.
Đuôi lông mày người đàn ông hơi nhướng lên một chút.
Bản kiểm điểm này thoạt nhìn thuận mắt hơn nhiều.
Anh lướt qua nội dung kiểm điểm tinh tế mà cô viết, đơn giản
chính là nghĩ lại sai lầm cam đoan không tái phạm.
Cố Cảnh Sâm bỏ phần kiểm điểm này vào ngăn kéo, khóa kỹ.
Trở lại vị trí làm việc, Lật Chi sau khi nhìn thấy ngày
tháng trên máy tính biểu hiện là "Âm lịch", mới đột nhiên biết sau
mới ý thức được, vừa rồi Cố Cảnh Sâm nói cho cô biết là âm lịch.
Có lẽ là ngày này tương đối dễ nhớ.
Âm lịch... mùng bảy tháng bảy.
Thật là một ngày dễ dàng làm cho người ta mơ mộng.
Lật Chi suy nghĩ lại, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Bản kiểm điểm giao lên, trong lòng của cô rốt cuộc cũng
thoáng thoải mái một chút.
Tối hôm đó, Lật Chi nằm trên giường có chút mất ngủ.
Cô nhớ hôm qua sau khi nhìn thấy Cố Cảnh Sâm, hai ngày nay
cô liên tục phạm sai lầm.
Không phải ngủ ngon bị bắt, thì là wechat gửi nhầm người bị
chính chủ bắt được.
Rõ ràng là chuyện rất đơn giản, cô lại có thể làm cho tình
huống chồng chất.
Trừ đàn violin, cô chính là vụng về, cái gì cũng không làm
tốt.
Nhưng mà...
Lật Chi chẳng biết tại sao, lúc này lại đột nhiên nhớ tới
những lời Sử Nam Nam nói khi giới thiệu Lionel với cô.
Khóa học đại học và thạc sĩ trong 7 năm, anh chỉ mất 5 năm
đã tốt nghiệp.
Sau khi về nước mở công ty, còn kinh doanh thuận buồm xuôi
gió như vậy.
Lật Chi lại liên tưởng đến năm anh học lại, anh quyết định
giống như cô, đi theo con đường nghệ thuật.
Cô học violin, anh tập piano.
Anh nói với cô: "Quả vải nhỏ, chúng ta cùng lên Âm Đại
đi!"
Lật Chi lúc ấy cười đáp ứng, nói: "Được!"
Lật Chi nhớ rõ, năm đó thi nghệ thuật, Cố Cảnh Sâm phát huy
rất khá.
Sau đó thành tích thi đại học của anh cũng rất xuất sắc.
Anh chính là loại người ưu tú bất kể làm cái gì, chỉ cần
nghiêm túc để ý, tuyệt đối sẽ nổi tiếng.
Là thiên chi kiêu tử chân chính.
Mà cô thì không.
Có lẽ ngoại trừ có di truyền và thiên phú trên đàn violin,
những chuyện khác, cô dường như đều ngốc nghếch, không quá thông suốt.
Lật Chi trở mình, nằm nghiêng, tinh thần mờ mịt tiếp tục
phiêu đãng trong hồi ức quá khứ.
Mặc dù năm đó thành tích của Cố Cảnh Sâm rất tốt, thành tích
của cô cũng không tệ.
Nhưng bọn họ vẫn không có như ước định, cùng nhau đi Âm Đại
học.
Là cô nuốt lời.
Cô đã rời khỏi thế giới của anh.
Từ đó về sau bảy năm, không còn bất kỳ liên hệ nào với anh.
Lật Chi dần dần không mở mắt ra được, khi cô hỗn độn muốn
tiến vào trong giấc mộng, trong đầu còn đang rất nghiêm túc suy nghĩ, kế tiếp
phải càng nghiêm túc cố gắng làm việc mới được.
Chắc chắn rằng mình cố gắng ít mắc sai lầm trong công việc.
Mấy ngày kế tiếp bình an vô sự.
Mỗi sáng sớm Lật Chi đều chuẩn bị sẵn cà phê đen và vải tươi
cho Cố Cảnh Sâm.
Thỉnh thoảng vài lần Cố Cảnh Sâm tới công ty tương đối sớm,
Lật Chi còn đang chuẩn bị cà phê và vải sẽ không thể tránh khỏi đối mặt với anh
trong phòng làm việc của anh.
Bởi vậy Lật Chi đã thấy qua vài lần anh đem vải tươi đựng
trong hộp giữ tươi đẩy qua bên cạnh, không thèm nhìn một chút.
Lật Chi không phỏng đoán quá nhiều, đơn thuần cho rằng anh
chỉ là không rảnh ăn, lúc muốn ăn tự nhiên là ăn.
Mỗi ngày cô đều làm việc từng bước, cẩn thận nghiêm túc cố
gắng để mình không phạm sai lầm. Một tuần sau, ngày hẹn gặp Chung Hồng Phương
đã đến.
Đêm đó.
Lật Chi và Thích Nguyệt không ăn ở nhà liền đi ra ngoài.