Tiếng khóc của cô mang theo chút nức nở gọi anh một tiếng “Anh hai”, khiến Cố Cảnh Sâm ngây người một lúc.

Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng khóc rõ ràng của cô, anh mới chợt tỉnh lại, buột miệng nói: “Anh đây.”

Giọng nói khó có khi dịu dàng.

Lật Chi không nói gì nữa, Cố Cảnh Sâm đã đi thang máy chuyên dụng xuống bãi đậu xe ở tầng dưới.

Anh nghe thấy tiếng khóc nức nở khe khẽ của cô, có vẻ rất đau lòng và tủi thân.

Nghe vậy khiến anh cảm thấy khó chịu.

Anh vừa định lên tiếng an ủi cô, nhưng cuộc gọi đã bị cúp.

Cố Cảnh Sâm lo cho cô, lập tức gọi lại, nhưng lại nhận được thông báo điện thoại đã tắt máy.

Anh ngồi vào xe, ném điện thoại vào hộc đựng đồ, rồi lái xe chạy thẳng đến chỗ cô ở.

Lật Chi cũng không biết rằng cô thật sự đã gọi điện thoại cho Cố Cảnh Sâm.

Cô cho rằng mình vẫn ở trong giấc mơ khiến cô chịu nhiều đau khổ, nên mới dám gọi anh không chút kiêng kị gì như vậy.

Mà giấc mơ này, cũng không phải là lần đầu Lật Chi trải qua.

Mỗi lần cô đều như bị mắc kẹt trong vũng lầy không thể nào thoát ra, sợ hãi và tuyệt vọng ở trong giấc mơ mà gào khóc gọi “Anh hai”, “Anh hai”.

Như Cố Cảnh Sâm là cọng rơm cứu mạng có thể cứu lấy cô vậy.

Nhưng lần nào anh cũng không xuất hiện.

Lần này cũng như vậy.

Lật Chi nhắm mắt lại bồi hồi giữa cơn mơ và hiện thực, dừng một lúc lâu, cô mới từ từ mở mắt, mí mắt trĩu nặng, nóng ran, thân thể khó chịu không sao diễn tả được.

Đầu óc lúc đổ bệnh càng thêm chậm chạp, Lật Chi ngơ ngẩn mà nhìn chằm chằm đèn treo trên trần nhà vài phút, rốt cuộc cũng phản ứng lại, đây là Trung Quốc, cô đang ở trong phòng thuê cùng với Thích Nguyệt.

Lật Chi thở ra hơi nóng, nỗi sợ hãi len lỏi trong cơ thể cô từ từ tiêu tan.

Cô vùi mặt vào trong chăn, nhẹ nhàng lau nước mắt, lại hít hít mũi.

Bụng kêu lên hai tiếng, ở trong căn phòng yên tĩnh lại vô cùng rõ ràng.

Lật Chi sờ điện thoại, muốn xem thời gian, lại phát hiện điện thoại đã hết pin.

Cô kéo dây sạc qua, thẳng tay sạc điện thoại, rồi xuống giường mang theo cơ thể nặng trĩu ra khỏi phòng ngủ.

Lật Chi lấy hộp mì bò kho cuối cùng trong nhà từ trong tủ ra, đun nước nóng bằng ấm điện rồi ngâm hộp mì.

Cô bưng hộp mì đến bàn trà trong phòng khách, một mình ngồi trên sô pha, ngẩn người nhìn hộp mì ăn liền.

Hoàn toàn quên mất ngâm lâu quá mì sẽ bị bỡ.

Trạng thái như trên mây này của cô mãi cho đến khi tiếng chuông cửa liên tiếp vang lên mới bị gián đoạn.

Vừa mới đầu nghe thấy tiếng chuông cửa vang, ánh mắt của Lật Chi ngơ ngẩn mà ngẩng mặt lên, vẻ mặt mờ mịt không có chút phản ửng gì.

Một lúc sau, cô mới nhận ra chuông cửa đang reo, bên ngoài có người đang bấm chuông.

Lật Chi bỗng nhiên hoảng hốt trong giây lát.

Cô đứng dậy, từ từ đi đến trước cửa, nhón chân lên, nhìn thấy người đến là ai thông qua mắt mèo.

Lúc nhận ra Cố Cảnh Sâm đang đứng ngoài cửa, Lật Chi vô thức thở ra một hơi.

Cô đẩy chốt cửa, mở cửa ra.

Sau đó ngẩng đầu lên, nhìn Cố Cảnh Sâm ngoài cửa, giọng nói hơi khàn nhẹ nhàng hỏi: “Học trưởng?”

Cố Cảnh Sâm nhìn thấy cô lành lặn đứng trước mặt mình, trái tim căng thẳng cả quãng đường của anh lúc này mới nhẹ nhàng thả lỏng.

Chú ý đến xưng hô của cô với mình thay đổi và còn vẻ mặt kinh ngạc của cô khi nhìn thấy mình, Cố Cảnh Sâm liền hiểu ra, cô hoàn toàn không nhận ra trước đó không lâu qua điện thoại cô đã thật sự gọi anh một tiếng “Anh hai.”

Có lẽ, cô thậm chí còn không nhớ rõ cuộc gọi vừa rồi.

Anh hít sâu một hơi, áp chế sự chua xót và mất mát trong lòng xuống, như là tìm lấy cớ, như là thật mà nói: “Thăm ​​cấp dưới.”

Lật Chi chớp chớp mắt, không cảm thấy có gì không ổn, trả lời: “À...”

Ở trong tai của Cố Cảnh Sâm, cô hình như không hài lòng với câu trả lời này, giọng điệu hơi hơi thất vọng.

Vì thế, anh hắng giọng, bổ sung thêm một câu: “Hoặc cũng có thể nói, đi thăm... bạn học cũ.”

Lật Chi có hơi không hiểu vì sao anh lại nói điều đó hai lần.

Nói tới nói lui ý là muốn đến thăm cô.

Cô nghiêng người để anh vào, sau đó đóng kỹ cửa lại.

Cố Cảnh Sâm bước vào nhà mình, nhìn thấy phòng khách trống rỗng lúc trước bây giờ lại tràn hơi thở sinh hoạt của con người, khóe miệng hơi cong lên.

Trên sô pha gần như để một hàng thú bông, ai không biết còn nghĩ rằng đây là bày ra để bán.

Anh lấy hai con thú bông để sang bên cạnh, khó khăn lắm mới chừa ra một chỗ để anh

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play