Về đến nhà, Dương Tam trực tiếp mở két bảo hiểm bằng tay không.

Bên trong có một mảnh vỡ định chạy trốn, Dương Tam nhanh tay nhanh mắt tóm lấy, nghe được ý thức của mảnh vỡ.

"Không! Thả ta ra! Thả ta ra!"

Khóe miệng Dương Tam giật giật, sao kiểu gì nghe giống như cô đang ép buộc con gái nhà lành thế này (1). Cô không ngờ mảnh vỡ của chiếc Bình Đoạt Vận lại có linh trí của mình. Hoặc có thể lúc cô tiêu hủy cái bình, linh trí ở chỗ khác, sau này mới trở về nguyên thân, một ngàn năm nghỉ ngơi dưỡng sức đã có thể mê hoặc con người.

(1) Nguyên văn: bức lương vi xướng

Số mệnh mà Tề San lấy của Điền Vũ Kha phần lớn đều bị mảnh vỡ này hấp thụ, một phần thì bố thí cho Tề San xem như ít lợi lộc.

"Thả ta ra, ta sẽ giúp ngươi lấy số mệnh của người khác, giúp ngươi tu hành cực nhanh".

Mảnh vỡ này cũng đã nhận ra mùi của Dương Tam, biết rằng không thể chạy thoát thì bắt đầu cầu xin.

Dương Tam tuy tham ăn nhưng cách thức tu hành của cô là Đạo môn chính tông, khinh thường sử dụng phương pháp này. Cô nhìn nó bằng nửa con mắt, một miếng ăn luôn chút linh trí khó khăn lắm mới gom góp được của Bình Đoạt Vận, còn những mảnh vỡ khác, cô dùng Thái Dương Chân Hỏa đốt, lần này cô nhìn chằm chặp cho đến khi chúng tan hết thành tro để chúng không có cơ hội gây rối.

Công bằng mà nói thì mùi vị của cái Bình Đoạt Vận này cũng không tồi, tiếc là vừa mới được ngửi thức ăn ngon lành, đã từng được ngắm biển xanh, không có gì đáng gọi là nước, chưa từng đến núi Vu thì sao biết cái gì gọi là mây (2). So sánh cả hai với nhau thì như đang nhai rơm vậy.

(2) Nguyên văn: Tằng kinh thương hải nan vi thuỷ/Trừ khước Vu Sơn bất thị vân: Hai câu thơ trong bài thơ Ly tứ kỳ 4 của nhà thơ Nguyên Chẩn thời Trung Đường viết khóc người vợ đã mất, ý chỉ sự chung thủy. Ở đây có thể hiểu chị Tam đã "chung thủy" với món ăn đó rồi không thể ăn được món khác nữa.

Dương Tam thở dài dằng dặc, u uất trong lòng chảy ngược thành sông.

"Đại nhân có chuyện gì vậy?", Tiểu Kim đang tu luyện cũng không quên quan tâm chủ nhân, bày tỏ lòng trung thành của mình.

Tiểu Kim lăn lộn ở nhân gian lâu như vậy, hiểu rõ tình hình ở hiện đại hơn Dương Tam. Thế là cô nói với nó về người vừa nãy.

"Ta là một con yêu quái có nguyên tắc, không ăn người bậy bạ!", cô nhấn mạnh một lần nữa như muốn thuyết phục bản thân. Còn về việc lúc trước cô muốn ăn Tiểu Kim thì vì nó là đồ của cô, giải quyết nó như nào là quyền của cô chứ.

Ở phương diện này đầu óc Tiểu Kim đúng là nảy số cực nhanh, lập tức cho cô ý kiến: "Đại nhân có thể xem hắn có nguyện vọng gì muốn thực hiện, sau đó giao dịch với hắn".

Hai mắt Dương Tam sáng rực, nhìn Tiểu Kim một cách đầy khen ngợi.

Tiểu Kim lại càng thêm đắc ý dào dạt.

Dương Tam suy nghĩ một lúc, "Mình cảm thấy anh ta rất quen, hình như đã gặp ở đâu rồi". Nhưng trong tiểu khu kia có không ít minh tinh, có lẽ cô đã vô tình nhìn thấy anh ta trên mạng.

Dương Tam lập tức lên mạng tìm kiếm những sao nam nổi tiếng nhất cả nước, thực tế tìm ra thân phận người đó còn dễ hơn cô tưởng.

Từ Xuân Thâm.

Là ngôi sao lớn nổi tiếng ở đất nước này, được nhiều người trong và ngoài nước biết tới, hai năm trước thậm chí còn đạt được giải thưởng Quốc tế lớn, là người đầu tiên ở nước này đạt được. Tề San tuy cũng là ngôi sao lớn nhưng còn kém xa Từ Xuân Thâm này.

Một người tiền không thiếu, danh tiếng cũng thừa như này thì cô lấy cái quái gì mà giao dịch với anh ta đây?

Dương Tam rơi vào trầm tư.

Một lúc sau cô cười rạng rỡ, đời người so với yêu quái quá ngắn ngủi, cô có thời gian để chờ!

...

Dương Tam nhớ ra Lý Thiến đưa cho cô một bao lì xì vẫn để trong ba lô nên lấy ra đếm. Lý Thiến đúng là người hào phóng, cho cô hai mươi ngàn tệ.

Cô nghĩ một chút quyết định ra ngoài mua mấy bộ quần áo cho bản thân. Mặc dù cô có thể tự biến ra quần áo của mình, nhưng một số quần áo của con người cũng rất đẹp.

Dương Tam dặn dò Tiểu Kim cố gắng tu luyện, phấn đấu tháng sau biến thành người. Bên cạnh tiểu khu có một khu mua sắm, trong đó cũng có một số cửa hàng của các thương hiệu.

Dương Tam vốn cho rằng hai mươi ngàn đã là rất nhiều rồi, dù sao tiền thuê nhà của cô mỗi tháng chỉ có hai ngàn rưỡi. Nhưng sau khi đi dạo một vòng quanh khu mua sắm mới thấy quần áo có thể lọt vào mắt cô, ít nhất cũng phải hơn hai ngàn, mua hai bộ đã mất toi năm ngàn rồi.

Dương Tam tự nhiên sinh ra một chút bức bối, địa bàn của cô tạm thời không mua được thì thôi, chẳng có nhẽ đến quần áo cũng không mua nổi à?

Kiếm tiền! Phải kiếm tiền!

"Gói bộ này lại, lấy kích cỡ của cô ấy", một giọng nói ngả ngớn vang lên kèm theo một cái búng tay.

Dương Tam quay đầu lại, là một thiếu niên mặc Âu phục, cổ đeo một cái vòng vừa to vừa dày đang nhìn cô với nụ cười tự cho là rất đẹp trai. Cái vòng cổ kia thực sự quá chói mắt.

Người xung quanh đều nhìn cậu ta với ánh mắt khinh bỉ, nhưng cậu ta coi như không thấy, vẫn liếc mắt đưa tình với Dương Tam.

Dương Tam sống đã hơn ba ngàn năm, từng thấy vô số người. Cậu trai trẻ này bề ngoài nhìn giống đám con em nhà quyền quý ăn chơi lêu lổng trước đây, nhưng ánh mắt trong trẻo, không phải người xấu. Hơn nữa, nhìn tướng mạo, đây là một người tiêu tiền như nước, còn là liên quan đến tình cảm.

Người bán hàng làm việc rất năng suất, nhanh chóng gói quần áo rồi mang tới.

Chàng trai đưa thẻ cho người bán hàng, nói với Dương Tam: "Quần áo đẹp mới xứng với người đẹp, bộ này tặng cô".

Một bộ hơn hai ngàn, cậu ta nói tặng là tặng không có chút tiếc nuối.

Nếu Dương Tam hiểu hơn về thời này thì sẽ biết đây là cậu ta đang thả thính cô.

Đúng là người tiêu tiền như nước! Lại còn vội vàng dâng tiền nữa!

Dương Tam xúc động trong lòng, nhận quần áo, mỉm cười. Khi cô cười, đôi mắt trong trẻo như có từng gợn sóng xanh biếc khiến chàng trai hoa mắt.

"Nể tình bộ quần áo, tôi nhắc cậu một câu, hôm nay tốt nhất là tránh xa nước ra".

Sau đó cầm quần áo đi về.

Ôi chao, người đẹp, giọng nói cũng đẹp.

||||| Truyện đề cử: Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn |||||

Doãn Văn Giác như muốn chìm đắm trong giọng nói ấy, đó là giọng nói mà cậu ta thích, có chút lạnh lùng, trong trẻo.

Đợi đến khi cậu hoàn hồn lại thì người đẹp đã đi mất rồi!

Quên mất không xin số điện thoại rồi!

Mà từ từ, cô ấy vừa nói gì nhỉ, ừm, người đẹp muốn cậu ta tránh xa nước à?

Hắn vuốt cằm, thì ra là một em gái Huyền học. Cô bạn giá trước kia của cậu cũng mê mệt mấy chòm sao, suốt ngày căn cứ vào chòm sao mới hẹn thời gian, địa điểm, với chuyện này cậu cũng không lạ gì.

Tuy người đã đi mất nhưng Doãn Văn Giác cũng không thấy lỗ, hơn hai ngàn có thể đổi lấy được một nụ cười của người đẹp cũng đáng.

Cậu ta tiếp tục lượn lờ, đáng tiếc sau khi gặp được người đẹp vừa rồi, những người đẹp sau đó chỉ khiến cậu ta cảm thấy nhạt nhẽo, không có hứng bắt chuyện. Cậu dứt khoát về nhà.

Bởi vì khu mua sắm này không còn chỗ để xe nên xe của Doãn Văn Giác đỗ ở bãi đỗ xe bên kia đường, cạnh một con sông.

Doãn Văn Giác đang định sang đường, ma xui quỷ khiến thế nào trong đầu lại hiện lên câu nói vừa rồi của người đẹp

"Nể tình bộ quần áo, tôi nhắc cậu một câu, hôm nay tốt nhất là tránh xa nước ra".

Cậu dừng lại, nên qua không nhỉ? Phải thừa nhận rằng cậu ta thực sự có chút bóng ma tâm lý.

Cậu gõ đầu mình một cái, không nhịn được cười. Ngốc thật, chỉ là trò đùa thôi còn muốn tin à? Nếu để chuyện này truyền ra ngoài, cậu đường đường là cậu cả Doãn sẽ bị cười cho thối mũi mất.

Đi được hai bước, cậu dừng lại. Cái loại chuyện này, có kiêng có lành, nhỡ đâu lại là thật thì sao. Vì công việc làm ăn của gia đình nên Doãn Văn Giác cũng khá tin vào chuyện này.

Cậu đứng dưới nắng to khoảng năm phút, mặt đầy mồ hôi, cảm thấy bản thân đúng là ngu ngốc nhất trên đời, thế mà cậu ta lại thực sự tin vào lời nói đùa của một người xa lạ. Cậu vừa nhấc chân định bước sang đường, đột nhiên một chiếc ô tô phóng nhanh tới, tốc độ kia ít nhất cũng phải 150 km/h.

Chiếc ô tô lao thẳng vào bãi, tông vào một chiếc ô tô khác. Rầm một cái, đầu xe bị đâm nát bét, bắt đầu có tia lửa.

Doãn Văn Giác nhìn cảnh này mà trợn mắt há mồm – cái xe bị đâm kia hình như là xe của cậu!

Nếu không vì câu nói kia, cậu đã qua đường từ sớm rồi, bây giờ đang ở trong chiếc xe đó mà chưa rõ sống chết ra sao.

Nghĩ đến cảnh đó, cả người Doãn Văn Giác đổ mồ hôi lạnh, cậu không quan tâm đến cái xe sang kia, xe quý nhưng có thể quý bằng mạng mình không?

Sau khi sợ hãi trôi qua, những gì người đẹp nói lại hiện lên trong đầu cậu.

Mẹ ơi! Đúng là đại sư rồi!

Cậu vội vàng gọi điện thoại cho cha mình, giọng nói đầy kích động, "Cha ơi! Con thực sự đã găp được Thần Toán rồi!".

Đầu dây bên kia im lặng một lúc.

"Con lại bị lừa bao nhiêu tiền rồi?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play